Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 75 - Chương 75. Heo Thì Đã Làm Sao

Chương 75. Heo thì đã làm sao Chương 75. Heo thì đã làm sao

Chương 75: Heo thì đã làm sao

Nghe ý của cha sau này bà nội còn xài chiêu quỳ xuống đòi thắt cổ với mẹ thì chính là lỗi của hai đứa trẻ.

Tiểu Lĩnh trừng to mắt với vẻ ngạc nhiên: “Mẹ với bà nội cãi nhau bao giờ?” Cậu bé quay đầu nhìn về phía bà Tiết: “Bà nội, không phải bà…” Cậu bé chớp mắt với bà Tiết, không phải bà giả bộ sao?

Bà Tiết ôm đầu: “Ôi chao, tôi đau đầu… thế này tức chết mất thôi…”

Lâm Tô Diệp nói với Tiết Minh Dực: “Em không lừa anh, mẹ thường xuyên đau đầu cần phải mua thêm thuốc dự phòng.”

Tiết Minh Dực gật đầu.

Nếu Đại Quân đã biết mình sai ở đâu vậy Tiết Minh Dực cũng không nói nhiều nữa, anh thấy Lâm Tô Diệp và bà Tiết đều đã ăn xong lập tức đứng dậy dọn bát.

Bà Tiết uy hiếp anh: “Tiết Minh Dực, nếu như con dám đánh cháu trai mẹ, mẹ sẽ… đập đầu vào đây ngay!”

Mẹ không bắt được Lâm Tô Diệp, vậy mẹ còn không bắt được con sao?

Đâm đầu vào tường không có tác dụng thì mẹ vẫn có thể quỳ xuống!

Con dâu không để ý đến bà ta, nhưng con trai không thể không để ý?

Xem con dám đánh không?

Lần này Tiết Minh Dực chuẩn xác tiếp nhận được ý đồ của mẹ, quả thật không dám để bà ta quỳ xuống mới quay đầu nói với hai đứa trẻ: “Mỗi đứa viết kiểm điểm tám trăm chữ, chữ và phiên âm sai đều không được vượt quá mười.”

Tiểu Lĩnh: !”

Lớp ba mới viết văn cơ mà! Còn không bằng đánh một trận cho rồi!

Cha, cha nói xem cha về nhà làm gì vậy?

Bà Tiết chết đứng người, không đánh? Ôi, cũng được đi, còn viết kiểm điểm thì sao? Xong rồi, bà ta lại…. giúp cháu trai… bận rộn nữa rồi?

Mẹ ơi… đúng là tạo nghiệt.

Bà ta nhìn về phía Lâm Tô Diệp, Lâm Tô Diệp lại cho bà ta một ánh mắt mẹ rất được, tiếp tục cố lên.

Bà Tiết: “Ôi chao, mẹ đau đầu không chịu được mất, phải đi tìm bác cả con may vá thôi.”

Bà ta vẫn bất chấp nói Lâm Tô Diệp không thu dọn bát đũa để chồng vừa về nhà phải làm việc này, sau đó nhanh chóng bưng giỏ kim chỉ chạy mất.

Lâm Tô Diệp: “Mẹ đừng đi, cùng viết bản kiểm điểm với cháu trai đi.”

Viết bà nội cô!

Bà Tiết đi càng nhanh hơn.

Vừa ra cửa bà ta đã đụng phải Anh ba Tiết lén lút đi qua nghe ngóng tin tức.

Anh ba Tiết chà sát tay với vẻ hưng phấn: “Mẹ, anh hai con về mang theo bao nhiêu đồ tốt thế?” Nói xong anh ta lại chau mày ủ dột, mím môi bảo: “Mẹ, mẹ xem có phải gần đây con gầy đi không?”

Nếu là trước đây bà Tiết chắc chắn sẽ nói ui chao, con trai đã gầy đi rồi, mẹ cho con hai quả trứng gà bồi bổ, rồi lén lút cho anh ta một quả trứng gà hoặc là hai xu tiền.

Nhưng lúc này bà ta đang chột dạ, chỉ sợ Lâm Tô Diệp qua đây coi thường bà ta: “Thằng ba, mẹ đau đầu dữ lắm, trước không nói nữa.”

Bà ta vội vàng ôm đầu đi mất.

Anh ba Tiết có lòng qua đây thân thiết với anh hai nhưng lại sợ chị hai không cho mình sắc mặt tốt.

Trong nhà Tiểu Lĩnh thấy bà nội rời đi nhanh chóng: “?”

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ và bà nội lại cãi nhau sao? Bà nội bị mẹ chọc tức bỏ đi mất rồi?

Đây là chiến thắng của mẹ sao?

Vậy hai người họ cãi nhau sao cậu bé lại gặp nạn?

Cậu bé nhìn thế nào cũng không hiểu được, phụ nữ thật phiền phức!

Tuy rằng Tiết Minh Dực dọa người nhưng Tiểu Lĩnh vốn to gan, nhỏ giọng thăm dò: “Cha ơi, chiều này bọn con còn phải đi cắt cỏ nữa.”

Tiết Minh Dực: “Ừm, đi cắt cỏ trước đi, buổi tối về nhà viết sau, tối ngày mai giao.”

Tiểu Lĩnh lập tức kéo Đại Quân, anh ơi anh ơi cứu mạng!

Đại Quân cho cậu bé một ánh mắt lạnh lùng.

Nếu không phải em ở bên cạnh bà nội nhe răng vui khi thấy người gặp họa thì cha có thể nổi giận được sao?

Một chút tính toán cũng không có!

Chỉ biết kéo chân!

Tiết Minh Dực cũng không làm khó con mà cho bọn trẻ đi cắt cỏ.

Lâm Tô Diệp: “…” Chỉ thế thôi? Không đánh, không mắng, không phạt?

Vậy tại sao trong mơ sau khi cô chết anh lại mất kiên nhẫn với con như thế, phạm lỗi không phải chạy việt dã năm cây thì chính là huấn luyện đặc biệt, khiến cho Tiểu Lĩnh nói anh là đồ đại gia trưởng phong kiến, ngang ngược không nói lý?

Hai bé trai xách giỏ đi ra ngoài cửa, Tiểu Lĩnh thở ngắn than dài: “Anh, giờ phải làm sao đây?”

Đại Quân: “?”

Tiểu Lĩnh: “Anh, tiền mừng tuổi năm tới của em đều cho anh hết.”

Đại Quân: “Không thiếu.”

Tiểu Lĩnh: “Anh, anh ơi, anh hai của em…”

Đại Quân: “Em là gà mái à?”

Tiểu Lĩnh buồn rười rượi: “Vậy chỗ chúng ta có rắn độc không, em cho rắn cắn một cái có thể thoát được không?”

Đại Quân: “Heo!”

Tiểu Lĩnh: “Heo đã làm sao, heo một ngày được mười công điểm, bà nội và mẹ còn không kiếm được bằng nó.”

Đại Quân thở dài, có khả năng Tiểu Lĩnh thật sự là nhặt được, cũng không biết giống ai nữa.

Tiểu Lĩnh đang phát điên lên đây này, chỉ thấy chú ba quành ra từ bên đống cỏ bên cạnh, cậu bé và Đại Quân gọi chú ba.

Bình Luận (0)
Comment