Chương 720: Thịt mông xào măng 4
Nhưng có một người bạn khác của anh ta làm chứng anh ta muốn bắt cóc Cố Mạnh Chiêu, hôm nay còn mang theo ống thép và dao nhọn, cho nên Vương Siêu cũng vào làm bạn với Vương Hòa Bình luôn.
Trải qua chuyện của hai người Vương Hòa Bình và Vương Siêu, tin tức Cố Mạnh Chiêu có người bảo vệ, không thể chọc vào Cố Mạnh Chiêu này đã lan truyền nhanh chóng.
Cho dù là người thân nhà họ Cố hay là mấy tên du côn nhòm ngó tiền tài của nhà họ Cố đều không dám mưu đồ gì nữa.
Có ai chán sống đâu.
Chớp mắt kỳ thi đại học đã kết thúc, cha Cố và mẹ Cố được về nhà, Lâm Tô Diệp mời bọn họ tới ăn cơm.
Vừa vặn lại nhận được cuộc gọi của Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân, bọn họ cũng muốn về cùng ăn cơm.
Lâm Tô Diệp nhìn giờ, tối nay bọn họ về ăn cơm, lúc này vẫn còn thời gian, cô nói với bà Tiết: “Mẹ, gói sủi cảo đi, cũng nghiệm thu thành quả dạy học của mẹ một chút.”
Trước đó cha Cố và mẹ Cố đều ở đây, hai người họ dạy bà Tiết khiêu vũ còn bà Tiết dạy hai người nấu cơm.
Nghe nói rất hiệu quả, sau khi cha Cố và mẹ Cố về nhà còn nấu cơm nữa.
Hôm nay sẽ nghiệm thu thành quả.
Lâm Tô Diệp tính toán, mười người ăn cơm, ba người Tiết Minh Dực, Tần Kiến Dân và Minh Xuân đều có lượng cơm rất lớn, Cố Mạnh Chiêu và cha Cố bình thường nhưng vẫn là lượng cơm của đàn ông, còn phải tặng một ít cho Lam Hải Quân và bà ngoại Lam, Trần Thục Anh bên cạnh cũng phải tặng một bát.
Đây cũng là thói quen của mọi người, quan hệ tốt nấu món gì ngon đặc biệt là gói sủi cảo đều sẽ gói thêm một ít tặng cho người ta nếm thử.
Lũ trẻ thích như vậy vì có thêm ăn thêm sủi cảo một lần nữa.
Cô út không biết nấu cơm nên cô ấy kéo Cố Mạnh Chiêu đi tới thư viện kể chuyện xưa.
Bây giờ kỳ thi đại học đã kết thúc, thư viện không có người.
Lâm Tô Diệp nghĩ có cha Cố và mẹ Cố, lại thêm cô và bà Tiết, bốn người gói sủi cảo cũng rất nhanh.
Nhưng sự thật chứng minh thật sự không thể đánh giá quá cao.
Cha Cố cán vỏ có thể cán thành hình vuông, hình bầu dục, hình quạt, thậm chí còn thành hình bàn tay, nhưng lại không thể cán thành hình tròn.
Mẹ Cố nặn sủi cảo, động tác nhã nhặn, tư thế xinh đẹp, chỉ là sủi cảo hoặc là ngã trái ngã phải, hoặc là hở miệng.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tô Diệp và bà Tiết đổi sang cán vỏ.
Nhưng cán vỏ là việc mệt nhất, Lâm Tô Diệp không chịu được trong thời gian dài như vậy, bà Tiết cũng có hơi không cáng đáng nổi… nhiều quá.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh dẫn Toa Toa ở bên ngoài chơi về, nhìn thấy trong nhà gói sủi cảo, Đại Quân lập tức rửa tay tới giúp.
Tiểu Lĩnh còn quơ cây súng đồ chơi hét: “Không phải nói uống nước sao? Uống xong hãy đi.”
Đại Quân: “Gói sủi cảo.”
Cậu bé thấy Lâm Tô Diệp cán vỏ bánh, ngón tay đã đỏ lên mới chủ động nhận lấy: “Mẹ, để con làm.”
Lâm Tô Diệp giao cho cậu bé.
Tuy rằng con gái còn nhỏ nhưng con trai lớn hơn phân nửa thời gian cũng là một áo bông nhỏ thân thiết.
Toa Toa hát hò chạy tới trước nồi hấp đặt sủi cảo, bắt đầu bịa ra chuyện xưa lính Đại Bạch và Tiểu Bạch.
Cô bé chỉ vào một miếng sủi cảo, nói với giọng non nớt: “A, mi nhìn mi xem, ngã trái ngã phải, đây là bị kẻ địch đánh què giò đúng không?”
Rồi lại chỉ sang một cái khác: “Hừ, mi còn không biết xấu hổ mà nói ta? Mi nhìn mi xem, nhe răng trợn mắt lộ nhân ra kia kìa, đây là bị người đánh rụng răng sao?”
Cha Cố và mẹ Cố: “…” Hu hu hu, quá mất mặt, gói xấu quá không nhìn nổi!
Bà Tiết và Lâm Tô Diệp cũng không nhịn được mà bật cười ha ha.
Trước đó ngại mặt mũi của đối phương nên hai người vẫn luôn nhịn cười, thật sự nhịn đến vất vả rồi, lúc này bị Toa Toa nói ra cũng không nhịn được nữa.
Mẹ Cố có hơi mất mặt, cười bảo: “Không sao, mấy cái này đến khi đó cứ nhét hết cho Mạnh Chiêu ăn, thằng bé thích chọc vỡ vỏ ăn chung với nhân.”
Cha Cố: “Đúng, mỗi lần nhà chúng ta nấu sủi cảo, thằng bé đều ăn như vậy.”
Tiểu Lĩnh lao vào trong như một cơn gió, vạch trần bọn họ một cách không hề nương tình: “Ông bà, không phải mỗi lần ông bà nấu sủi cảo đều rất tốn sức, nấu rách tươm hết vỏ khiến trí thức Cố không thể không ăn thành canh sủi cảo sao?”
Dù sao trí thức Cố ăn sủi cảo ở nhà mình, xưa nay đều không thích đâm vỡ vỏ ăn kèm cả nhân mà.
Lâm Tô Diệp cân nhắc đến mặt mũi của hai ông bà cụ, liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh: “Nói gì thế? Sao ở đâu cũng có con thế? Không giúp không có quyền lên tiếng.”