Chương 721: Thịt mông xào măng 5
Tiểu Lĩnh: “Sao lão đồng chí như các mẹ lại không thực tế như vậy chứ? Chỉ biết lừa trẻ con bọn con thôi. Kêu bọn con nghiêm túc cẩn thận, đã giỏi còn phải giỏi hơn, phải có lòng kiên nhẫn, nhưng đến lượt bản thân lại gói sủi cảo thành ra như vậy?”
Cậu bé khều mấy cái sủi cảo ngã trái ngã phải nằm phơi cái bụng bên trên lồng hấp, lại lấy mấy cái lộ nhân ra ngoài với vẻ ghét bỏ: “Tụi bây đang làm gì đây? Bốn chân chổng vó rất thoải mái sao? Nhe răng trợn mắt rất dễ chịu sao?”
Bà Tiết lén chọc cậu bé, lặng lẽ khuyên: “Cháu trai, có chừng mực thôi, thấy tốt thì thu đi.”
Không đợi Lâm Tô Diệp nói gì, Toa Toa đã lập tức bảo: “Tiết Vân Lĩnh, anh thôi ngay đi, từ sáng đến tối cái miệng nhỏ quang quác, anh giỏi thì anh gói đi.”
Tiểu Lĩnh xắn tay áo, rửa tay qua loa: “Gói thì gói, ngay cả nhào bùn anh còn biết, anh lại không biết gói sủi cảo chắc?”
Cậu bé nói với cha Cố và mẹ Cố: “Ông bà, hai người phụ trách đập tỏi đi, môn kỹ thuật này cần đặc biệt nghiên cứu, còn ông bà là giáo sư nghiên cứu học vấn chứ không phải giáo sư gói sủi cảo, không nên gáo vàng múc nước giếng bùn như thế, mà hai người này…” Tiểu Lĩnh duỗi ngón tay ra, lại cảm thấy tư thế này sẽ bị đòn nên dùng bàn tay làm ra tư thế giới thiệu người, nói: “Lại đặc biệt nghiên cứu nấu cơm.”
Hai người này chính là bà Tiết và Lâm Tô Diệp.
Cha Cố và mẹ Cố vốn còn hơi mất mặt, lúc này đã sợ Tiểu Lĩnh bị ăn đòn, vội vàng khuyên cậu bé kiềm chế một chút.
Đại Quân thản nhiên bảo: “Ông bà, ông bà không cần lo cho em ấy, lượng thay đổi sẽ dẫn đến thay đổi chất, đó là tất yếu.”
Lúc nào chọc mẹ giận chắc chắn sẽ bị cha đánh cho no đòn.
Cơn giận của mẹ là thay đổi về lượng, còn đòn đánh của cha chính là thay đổi về chất.
Tiểu Lĩnh nghe hiểu đấy!
Cậu bé lập tức nở nụ cười nịnh bợ với Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ yêu dấu của con, người mẹ xinh đẹp như hoa vô địch giỏi giang, mẹ nhìn tiểu nhân gói có được không?”
Cậu bé đặt cái sủi cảo hình đĩnh bạc trước mặt Lâm Tô Diệp.
Khỏi phải nói, béo ú trắng trẻo bụng bự, thật là một cái sủi cảo đáng yêu.
Lâm Tô Diệp vừa định khen thì Tiểu Lĩnh đã nhanh thoăn thoắt nặn thành người tí hon thắt bím tóc, đặt trước mặt Toa Toa: “Đây, ăn sạch em đi.”
Toa Toa: “Tiết Vân Lĩnh, anh thèm đòn!”
Tiểu Lĩnh vội dỗ: “Đừng nóng mà, đổi cái khác cho em!”
Cậu bé lại lấy bột nặn thành một con ba ba có gọng kìm, vừa định cho Toa Toa thì mình đã hô lên trước: “Á… đừng đánh…’
Vì thế, khắp sân lại bắt đầu vang vọng tiếng kêu cứu của Tiểu Lĩnh, chỉ là âm thanh đó nghe sao cũng không có ý sợ hãi, ngược lại giống như cậu bé đang chọc Lâm Tô Diệp chơi.
Bà Tiết đã bình tĩnh lại, nói với cha Cố và mẹ Cố: “Hai người cũng quen rồi đi.”
Cha Cố và mẹ Cố ở đây một khoảng thời gian, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tô Diệp đuổi đánh Tiểu Lĩnh bọn họ còn vội khuyên, sau đó thấy Tiểu Lĩnh lần nào cũng khiêu khích mẹ mình, bọn họ cũng thấy mà không thể trách.
Đại Quân vẫn bình tĩnh tiếp tục cán vỏ bánh, vỏ sủi cảo như dùng compa vẽ ra, tròn xoe, độ dày vừa phải, vô cùng xinh đẹp.
Toa Toa ấn một ít hạt mè và đậu xanh lên cục bột cong và nhọn để tạo thành một con rắn nhỏ, sau đó dùng kéo nhỏ cắt tạo vảy.
Trong sân Lâm Tô Diệp đang đuổi đánh Tiểu Lĩnh, lại luôn thiếu một bước túm được cậu bé.
Con khỉ ngang bướng này bây giờ đã vào đội vận động trường học, quả thật như cá gặp nước, chạy như mang theo gió, Lâm Tô Diệp đuổi cậu bé vòng quanh sân, cậu bé còn phải kiềm chế một chút đừng chạy quá nhanh, tránh cho đuổi ngược lại cô.
Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân đi đến cổng không hẹn mà cùng dừng bước chân.
Tần Kiến Dân: “Tiến một bước là hạt đậu xào ớt cay, lùi một bước là mẫu từ tử hiếu.”
Hai người tạm thời dừng vào cửa, vào rồi còn phải can ngăn.
Tiết Minh Dực trừng mắt nhìn anh ta, còn nói vợ tôi là ớt cay, cái miệng này của cậu luyện ở đâu vậy?
Cô út và Cố Mạnh Chiêu cũng từ thư viện về, nhìn thấy hai người đứng ở cổng không tiến lên nữa, cô ấy mới tò mò hỏi: “Anh hai, anh Tần, hai người làm gì thế?”
Cố Mạnh Chiêu ra hiệu cho cô ấy nghe: “Tiểu Lĩnh lại kéo chị dâu luyện võ công đây mà.”
Tần Kiến Dân: “Võ công gì, rõ ràng là luyện tài nấu ăn.”
Thịt mông xào măng đấy chứ.