Chương 722: Con gói sủi cảo cho cha ăn
Lâm Tô Diệp: “Tiết Vân Lĩnh, con đứng lại đó cho mẹ, lát nữa cha con về rồi, xem mẹ có kêu cha con đánh con không!”
Tiết Minh Dực nghe vợ nói “cha con về,” anh lập tức đẩy cửa đi vào sân, nhất định phải chống lưng cho vợ.
Tiểu Lĩnh còn đang chống nạnh làm mặt quỷ với Lâm Tô Diệp: “Đồng chí Lâm Tô Diệp, chính mẹ đã nói, người phải dựa vào bản thân chứ không thể dựa vào cha mẹ, càng không thể dựa vào chồng…” Cậu bé nghe thấy phía sau có động tĩnh mới quay đầu nhìn lại: “Á? Cha?” Sau đó lại nhìn thấy Tần Kiến Dân phía sau, lập tức nhảy lên người anh ta: “Đại ca, cuối cùng cha cũng tới, mau! Vào nhà, con gói sủi cảo cho cha ăn.”
Con khỉ Tiểu Lĩnh bám lên người Tần Kiến Dân, hiển nhiên Lâm Tô Diệp sẽ không trừng trị cậu bé được nữa.
Cô chào hỏi Tần Kiến Dân: “Kiến Dân, dẫn con khỉ nghịch ngợm em anh đi đi.”
Tần Kiến Dân nở nụ cười, cô cũng bị Tiểu Lĩnh luyện thành không còn dè dặt một chút nào nữa rồi.
Trước đây Lâm Tô Diệp rất quy củ với anh ta, nói với con cũng toàn là chú Tần, nhưng bây giờ đã tự động quy về một tổ với anh ta và Tiểu Lĩnh.
Cố Mạnh Chiêu rửa tay đi vào giúp, anh ta cũng cán vỏ gói sủi cảo.
Tiết Minh Dực nắm tay Lâm Tô Diệp, thấy cô tức thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi mới giơ tay lau cho cô.
Khi đuổi Tiểu Lĩnh cô thật sự đã rất cố gắng nhưng ngay cả góc áo cũng không đụng được.
Tiết Minh Dực không nhịn được mà cong khóe mắt, thấp giọng bảo: “Nào, nghỉ một lúc đi.”
Nhiều người gói sủi cảo như vậy cũng không cần cô qua giúp.
Tiểu Lĩnh lén nhìn cha mẹ mình, thấy hai người dính lấy nhau mới yên tâm, sẽ không bị đòn nữa.
Cậu bé điềm nhiên như không hắng giọng, bắt đầu phân công việc cho mọi người, cậu bé tháo dây tỏi cô đơn đầu tím treo trên tường xuống, nói với cha Cố và mẹ Cố: “Ông bà, sau này hai người phụ trách bóc tỏi và đập tỏi.”
Cha Cố: “Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Mẹ Cố: “Bóc tỏi làm móng tay có mùi, để em giã.”
Tiểu Lĩnh nói với cô út: “Cô út, cô phụ trách nhóm lửa.”
Cô út: “Bây giờ cháu chạy rất nhanh đấy.”
Tiểu Lĩnh: “Vậy phải xem so với ai đã ạ, cháu cũng chỉ nhanh hơn mẹ cháu một chút, chứ vẫn còn kém xa cô út à.”
Có Cố Mạnh Chiêu và Tần Kiến Dân gia nhập, công việc gói sủi cảo rất nhanh.
Tần Kiến Dân nói với mọi người mình sắp phải rời khỏi tỉnh này ra ngoài công tác hai năm.
Hiện giờ không có nguy cơ chiến tranh quy mô lớn, quân bị toàn quốc đều đang tiến hành điều chỉnh nhất định, có vài bộ đội phiên hiệu sẽ hủy bỏ, rất nhiều quân nhân sẽ xuất ngũ và chuyển ngành, các sĩ quan cũng sẽ căn cứ theo chiến lược thực tế cần tiến hành điều chỉnh.
Đối với sự sắp xếp của bộ đội, người trong nhà đều hiểu nên không hỏi nhiều, nhưng đi đâu thì vẫn muốn biết.
Tần Kiến Dân: “Tới thủ đô, sau này mọi người muốn tới thủ đô chơi, tôi vừa vặn có thể sắp xếp.”
Tiểu Lĩnh vừa nghe đã rất khao khát: “Lục Yến Sanh cũng đang ở thủ đô, vậy kỳ nghỉ đông có phải con cũng có thể tới tìm cậu ta chơi không ạ?”
Bà Tiết nhỏ giọng nói: “Vậy cháu còn không ngoan một chút? Đợi sau này nhân lúc mẹ cháu vui vẻ lại nói sau.”
Ít nhất cũng phải dỗ cô hai ngày trước, sau đó lại nhắc đến sau, hôm nay cháu dắt cô ta chạy khắp sân như vậy, cô ta không đồng ý đâu.
Tiểu Lĩnh ra hiệu bằng tay đã hiểu, bắt đầu ra sức nặn sủi cảo.
Nấu sủi cảo xong, Lâm Tô Diệp kêu Tiểu Lĩnh và Đại Quân đi tặng một bát tới nhà Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi, lại tặng cho Trần Thục Anh một bát.
Dù sao gói cũng nhiều, mấy cái xấu xí xiêu vẹo đó để ngày mai lại ăn sau, hôm nay toàn ăn cái đẹp, tránh cho cha Cố và mẹ Cố ngại ngùng.
Tiểu Lĩnh tặng tới nhà Lam Hải Quân, trở về lại ôm một bình rượu mạnh, là bà ngoại Lam cho.
Cậu bé kêu Tần Kiến Dân và đám người cô út uống.
Lâm Tô Diệp nhìn Tần Kiến Dân: “Kiến Dân, tới bên thủ đô có người quen không?”
Tần Kiến Dân không có cha mẹ, sau khi bác cả qua đời cũng không có người thân gì cả, một hai năm trở về một lần viếng mộ cha mẹ và bác cả.
Vốn dĩ bên này có Lâm Tô Diệp, Trương Khiết và Trần Thục Anh sắp xếp vài đồng chí nữ trẻ tuổi muốn xem mắt với Tần Kiến Dân, nhưng lần này anh ta phải tới thủ đô, những vụ xem mắt này còn trông mong gì được nữa?
Còn tiếp tục kéo dài như vậy thật sự sẽ thành ông già mất thôi.
Tần Kiến Dân nghĩ ngợi một chút lại nói ra vài cái tên: “Cũng được.”
Cha Cố nói với Tần Kiến Dân: “Anh ba của chú cũng ở bộ đội, chú sẽ viết thư cho bọn họ, lại gọi cuộc điện thoại, sau này thật sự có chuyện cần người phối hợp, cháu cứ đi tìm bọn họ.”