Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 723 - Chương 723. Bổ Túc

Chương 723. Bổ túc Chương 723. Bổ túc

Chương 723: Bổ túc

Mẹ Cố: “Đúng, nhà anh ba được đấy, đừng qua lại với nhà dì cả là được.”

Ăn cơm xong, Tiết Minh Dực giúp Lâm Tô Diệp rửa bát, kêu cô nghỉ ngơi.

Lâm Tô Diệp: “Anh sắp xếp một chút, xem dẫn Minh Xuân đi luyện bắn bia được không?”

Tiết Minh Dực: “Cục công an không luyện bắn bia?”

Lâm Tô Diệp: “Cục công an huyện bọn họ tổng cộng chưa có đến vài khẩu súng, cơ hội dùng cũng không nhiều. Trước đó nghe lão Lương nói cục công an tỉnh sẽ thành lập đội đặc công, Minh Xuân rất muốn đi, nhưng con bé bắn súng không ổn, đến khi đó tuyển chọn sẽ ảnh hưởng đến thành tích.”

Giải đấu lớn là một tiêu chuẩn để tuyển chọn đội đặc công, chọn người ra từ trong này sau đó lại tiến hành kiểm tra, cụ thể nội dung thì cô không biết.

Nhưng chắc chắn bắn súng là một tiêu chuẩn kiểm tra rất quan trọng.

Tiết Minh Dực: “Được.”

Lâm Tô Diệp: “Bây giờ kiến thức văn hóa không lo, có Mạnh Chiêu bổ túc cho con bé rồi.”

Cố Mạnh Chiêu không những bản thân biết học hành mà dạy người khác cũng vô cùng có bài bản. Anh ta vì dạy chương trình học lý luận công an đó cho Minh Xuân mà bản thân đã học một lần trước, đợi sau khi Minh Xuân học xong phỏng chừng kiến thức lý luận của Cố Mạnh Chiêu còn chắc chắn hơn vài công an đó.

Tiết Minh Dực im lặng một lúc nhưng cũng không nói gì cả.

Lâm Tô Diệp cảm giác được sự khác thường của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có băn khoăn gì sao?”

Tiết Minh Dực: “Không, con bé thích là được.”

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Con bé chắc chắn thích Mạnh Chiêu, chỉ là bản thân vẫn chưa ý thức được mà thôi. Em vừa nói Vương Siêu muốn gây bất lợi cho Mạnh Chiêu, không cho cậu ấy thuận lợi tham gia thi đại học là con bé đã sốt ruột hơn bất cứ ai rồi.”

Tiết Minh Dực thấy cô hiểu lầm ý mình nhưng cũng không giải thích, hiển nhiên anh sẽ không cản trở hôn nhân của em gái mình, cô ấy thích là được.

Người trong nhà nghỉ ngơi một lúc và nói chuyện, Tiết Minh Dực kêu Tần Kiến Dân đi tới văn phòng chuẩn bị chiến đấu xin súng tập bắn rồi hai người dẫn Minh Xuân đi luyện tập.

Cô út vừa nghe đã kích động đến mức hai mắt sáng ngời: “Đi thôi!”

Tiểu Lĩnh cũng vụt cái đứng dậy: “Còn con nữa!”

Lâm Tô Diệp: “Ngay cả súng con còn không khiêng được, có con làm gì?”

Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ cần gì cứ luôn nói chuyện của mẹ thành của con vậy?”

Sức con lớn hay không mẹ cũng không biết?

Qua hai năm nữa, mẹ đánh con, con cũng không cảm thấy đau, chỉ có mẹ là yếu nhất!

Tần Kiến Dân: “Chuyện này phải nghe mẹ con, bây giờ vẫn chưa thể tiếp xúc.”

Trẻ con ở quân khu ngoan ngoãn thì ít mà nghịch thì nhiều, rất nhiều sĩ quan có súng phối về nhà đều phải chú ý, bỏ đạn ra khỏi súng phối, tách ra bảo quản, chỉ sợ con cái nghịch ngợm lấy đi gây họa.

Loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, có đứa trẻ trộm súng phối của cha ra ngoài đắc ý gây họa, trực tiếp khiến cha mình làm việc uổng công mười năm.

Tuy rằng Tiểu Lĩnh nghịch nhưng vẫn chú ý ở phương diện an toàn này.

Cậu bé chỉ là bản thân nghịch và mạo hiểm chứ không gây hại cho người khác.

Có mấy đứa trẻ hư đó thích đốt lửa ngoài đồng nội nhưng Tiểu Lĩnh lại chưa bao giờ từng làm việc này, vì từ nhỏ cậu bé ở nông thôn đã biết lửa ngoài đồng nội đáng sợ bao nhiêu.

Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân dẫn cô út đi vào bên trong sân huấn luyện bắn bia.

Tiểu Lĩnh thì lại kéo Đại Quân đi qua một bên luyện bắn ná thun và dùng súng đồ chơi bắn bia, bây giờ trình độ của cậu bé rất cao, đã vượt qua toàn bộ bạn học, rất có cảm giác thành tựu, quyết không thể để người khác vượt qua mình.

Để duy trì đỉnh cao này, mỗi ngày cậu bé đều phải luyện tập, Đại Quân chính là bạn luyện cùng của cậu bé.

Tuy rằng Đại Quân chỉ luyện cùng nhưng tính cách của cậu bé càng chín chắn hơn, cũng nhẫn nại hơn, cho nên thành tích bắn ná thun và bắn súng đồ chơi cũng vượt xa những bạn học khác, chỉ là kém hơn Tiểu Lĩnh một chút.

Thấy Đại Quân không hào hứng cho lắm, Tiểu Lĩnh mới kích thích cậu bé: “Đại Quân, lúc em đánh cờ với anh, em có nói gì không?”

Đại Quân: “Anh bắn ná thun với em, anh rất nghiêm túc, nhưng em đánh cờ với anh, em có dùng não không?”

Tiểu Lĩnh cười hi hi: “Còn không phải em không có sao, có em còn không mang sao?”

Đại Quân: “…” Em đúng là đệ nhất chơi xấu.

Trong phòng, bọn họ chuyển bàn cơm ra ngoài, cha Cố kéo đàn phong cầm, mẹ Cố và bà Tiết kết bạn khiêu vũ, Toa Toa và Cố Mạnh Chiêu nhảy với nhau.

Khi bà Tiết còn chưa học được thì Toa Toa đã học được rồi.

Bình Luận (0)
Comment