Chương 724: Giày da nhỏ
Toa Toa mặc cái áo khoác hồng nhạt mà trước đây Cố Mạnh Chiêu mua cho mình, gương mặt nhỏ trắng nõn như tuyết của cô bé được bọc dưới cổ áo lông, giống như một con búp bê sứ tinh xảo, chiều cao của cô bé thấp nên chỉ có thể giơ tay cao lên, bước chân lại không sai chút nào, miệng còn có thể phối âm.
Cố Mạnh Chiêu nắm bàn tay nhỏ của Toa Toa, trên cơ bản chỉ xoay người tại chỗ nhìn Toa Toa nhảy.
Mẹ Cố cười bảo: “Mau nhìn Toa Toa kìa, nhảy rất đẹp, trẻ con học gì cũng thật nhanh.”
Cho dù là học ngôn ngữ hay là học khiêu vũ, trẻ con đều nhanh hơn người lớn.
Toa Toa nói với vẻ tiếc nuối: “Mẹ, có phải con vẫn thiếu một đôi giày da nhỏ không?”
Khi khiêu vũ không có gót giày không thể gõ ra nhịp, không phát ra được tiếng cộc cộc cũng không giòn tan.
Mẹ Cố thích đến mức tim sắp tan ra mất: “Mua, bà mua cho cháu, sau này một năm mua ba đôi, bảo bối của chúng ta ngoại trừ giày da cũng không đi gì khác.”
Toa Toa cười đáp: “Không cần lãng phí như vậy đâu ạ, dù sao cháu cũng đang lớn.” Cô bé quay đầu nói với Lâm Tô Diệp: “Mẹ, một năm con mua một đôi được không?”
Cả gia đình gần như không có cách nào từ chối Toa Toa, xưa nay đứa trẻ này không bướng bỉnh cũng không đòi đồ lung tung.
Chủ yếu là chưa đợi cô bé đòi thì người trong nhà và người thân đều đã mua rồi, cũng không cần cô bé đòi gì.
Nhưng mấy thứ như giày da này, Lâm Tô Diệp lại không chịu mua cho cô bé, cũng không cho người khác mua.
Một là trẻ con chân mềm đi giày da dễ đau chân, thứ nữa chính là giày da đắt như vậy, cô bé đi chưa đến nửa năm đã chật, quá thiệt.
Nếu là Tiểu Lĩnh, Lâm Tô Diệp đã dứt khoát từ chối ngay, nhưng đối với con gái nhỏ lại phải chú trọng đối sách.
Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan, con muốn giày da hay là muốn gót giày đó?”
Toa Toa nghĩ ngợi: “Gót giày ạ, cạch cạch, cộp cộp cộp.” Cô bé phối âm, gót chân và mũi chân nhấn một cái.
Lâm Tô Diệp: “Vậy dễ thôi, mẹ sẽ làm vài đôi đế giày da, cho con đi một đôi không phải là được rồi sao?”
Toa Toa không nhảy nữa, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ thật thông minh!”
Sao lại biết lừa trẻ con như vậy chứ?
Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười: “Toa Toa, chú có thể giúp cháu trang trí đế giày.”
Vài năm ở nông thôn đó, anh ta học thủ công cũng không tồi.
Toa Toa lập tức ôm chân anh ta: “Trí thức Cố, chú thật tốt.”
Lâm Tô Diệp lén nói một tiếng với mẹ Cố, kêu bà ấy đừng mua giày da cho Toa Toa.
Mẹ Cố vẫn có hơi không đành lòng, trẻ con cũng đã mở miệng rồi, cháu có thể không mua được sao? Một nhà toàn người lớn lại không ai cho, sao lại không hiểu chuyện như vậy?
Ôi, sao đây không phải cháu gái mình chứ, nếu là cháu gái mình, mình sẽ…
Mẹ Cố lại lén nghiên cứu kế hoạch ở phía sau thúc đẩy, tốt nhất là đợi con trai con dâu có cháu trai cháu gái rồi lại nói sau đi.
Tạm thời vẫn phải dạy ở trường đại học tỉnh trước đã.
Trên sân tập bắn, Tiết Minh Dực giảng nội dung chủ yếu và một vài bí quyết cầm súng, bắn súng cho Minh Xuân.
Cô út nghe rất chuyên chú, sau khi giảng giải xong, cô ấy nói: “Trước đây em đã học cái gì ở cục công an huyện vậy?”
Không đúng, là bọn họ luyện cái gì vậy?
Bọn họ dạy và anh dạy hoàn toàn không thể so được với nhau!
Tần Kiến Dân: “Minh Xuân, nào, hai chúng ta thi.”
Nếu thi bắn súng, trước mắt Minh Xuân không có bất cứ ưu thế nào cả, nhưng suy nghĩ của cô ấy đơn thuần, học gì cũng chuyên chú, còn biết mấy thứ vi diệu như ngồi thiền cũng mang lại hỗ trợ rất lớn.
Cô ấy đứng ở đó, hít một hơi thật sâu, thả lỏng đầu óc, sau đó giơ khẩu súng lên nhắm chuẩn, nín thở.
Dựa theo lời mà Tiết Minh Dực nói, phải khiến cơ thể vững như núi đá, cánh tay, bả vai, hai tay đều phải vững vàng và ổn định như sắt thép, cố gắng đạt đến mức người và súng hợp nhất.
Tiết Minh Dực: “Bình thường luyện nín thở nhiều một chút.”
Năm đó sáng và tối mỗi khi bọn họ rửa mặt đều luyện bản lĩnh nín thở dưới nước bất cứ lúc nào, thời gian nín thở càng dài thì cầm súng càng vững, độ chuẩn xác khi bắn càng cao.
Tiết Minh Dực: “Trước luyện ổn định vững vàng rồi luyện chuẩn sau, cuối cùng luyện tốc độ, cẩn phải nhanh chuẩn vững.”
Đạn có hạn, bọn họ không thể tùy tiện tiêu hao, nhất định phải khiến mỗi một viên đạn đều bắn trúng hồng tâm của nó, hoàn thành sứ mệnh của nó, như vậy mới không làm lãng phí giá trị của nó.