Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 725 - Chương 725. Em Thích Lắm

Chương 725. Em thích lắm Chương 725. Em thích lắm

Chương 725: Em thích lắm

Qua một tiếng, Tiết Minh Dực nói: “Được rồi, đây là một quá trình huấn luyện kiên trì, không nằm ở số lần em bắn được bao nhiêu mà tùy vào bình thường em luyện kỹ năng cơ bản có chắc chắn hay không.”

Khi huấn luyện gian khổ nhất chính là trong lúc ngủ cũng đang huấn luyện.

Cô út rất kích động: “Hình như em có chút cảm giác rồi.”

Cô ấy muốn viết một bản kế hoạch huấn luyện, mỗi ngày đều có thể tiến hành luyện nín thở bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu, rửa mặt, đi nhà vệ sinh chính là cơ hội tốt nhất.

Tần Kiến Dân mang trả súng.

Trên đường trở về, Tần Kiến Dân nói với cô út: “Minh Xuân, tiến vào đội đặc công, vinh quang càng lớn thì chức trách cũng càng lớn.”

Cô út: “Em biết, em thích lắm!”

Cục công an bình thường chỉ đánh lưu manh bình thường, còn đội đặc công lại đánh lưu manh lớn!

Tần Kiến Dân: “Đồng thời cũng có nghĩa…” Anh ta liếc mắt nhìn Minh Xuân, cuối cùng không nói gì cả.

Càng tới bộ ngành quan trọng thì độ nguy hiểm khi chấp hành nhiệm vụ càng cao, cũng có nghĩa xác suất cô ấy gặp nguy hiểm càng cao hơn.

Sức cô ấy lớn, bản lĩnh đánh nhau cao, đối phó với tội phạm bình thường rất chiếm ưu thế. Nhưng nếu cô ấy vào đội đặc công, sau này sẽ chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm hơn, trong tay kẻ địch có súng, vậy cơ thể cô ấy sẽ không chiếm bất cứ ưu thế nào nữa

Anh ta vỗ vai Minh Xuân: “Minh Xuân, làm đặc công đầu tiên phải học bảo vệ chính mình.”

Nếu là bản thân bọn họ đều sẽ có loại giác ngộ hy sinh thân mình cũng phải thế này thế kia, nhưng một khi là người thân của mình lại chỉ có một loại cảm giác không thể chấp nhận được.

Cô út cười đáp: “Yên tâm, em sẽ chú ý mà!”

Đợi bọn họ về nhà, phát hiện ra Cố Mạnh Chiêu đang hóa thân thành thợ đóng giày, gõ cốc cốc cốc cốc làm đế giày cho Toa Toa.

Toa Toa còn đang ở một bên chỉ điểm: “Ở đây cao một chút, ở đây dày một chút, như vậy lộp cộp lộp cộp mới giòn ạ.”

Lâm Tô Diệp thấy bọn họ về, nói với Toa Toa: “Bé ngoan, nên đi ngủ rồi.”

Hôm nay đứa trẻ này cũng kích động, lúc này vẫn chưa ngủ.

Tần Kiến Dân: “Con gái, đợi chú hả.”

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn anh ta, đó là em gái cậu, con trai cho cậu, cách xa vợ và con gái tôi một chút.

Thời gian đã không còn sớm, cha Cố và mẹ Cố tạm biệt, đợi khi nào chấm thi kết thúc bọn họ lại tới chơi sau.

Tiết Minh Dực kêu Tần Kiến Dân đi tiễn khách, còn anh chỉ lo ôm vợ ngủ.

Tần Kiến Dân tiễn ba người nhà họ Cố về đến nhà.

Cha Cố cho anh ta một phong thư: “Kiến Dân, đây là phương thức liên hệ và địa chỉ nhà anh ba chú, đợi đến thủ đô nhớ tới thăm nhé.”

Tần Kiến Dân nhận lấy, cười đáp: “Cảm ơn chú Cố.”

Đợi sau khi Tần Kiến Dân đi, mẹ Cố nói: “Tiểu Tần thật là một người tốt.”

Vốn dĩ bà ấy còn lo lắng Tần Kiến Dân sẽ giành Minh Xuân với con trai mình, bây giờ nhìn thấy người ta chỉ coi Minh Xuân như em gái, hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng nữa.

Cố Mạnh Chiêu nói chúc ngủ ngon rồi lên tầng tắm, anh ta thi xong còn phải tập trung sức lực vào phiên dịch mấy quyển sách đó.

Đợi sau khi xuất bản lấy được tiền nhuận bút phong phú, đến khi ấy chuẩn bị hôn lễ cũng có tiền của mình mà không cần dựa vào cha mẹ nữa.

Đã mười giờ, cha Cố và mẹ Cố cũng lên lầu nghỉ ngơi.

Cha Cố vào sau đóng cửa, quay đầu làm ra tư thế mời với vợ: “Darling, tuy nhiều năm qua đi như vậy, Mạnh Chiêu của chúng ta cũng đã sắp kết hôn rồi, nhưng kỹ thuật nhảy của em vẫn duyên dáng khiến anh động lòng như vậy, anh có thể mời em nhảy một điệu không?”

Mẹ Cố cười đáp: “Đương nhiên được rồi.”

Bà ấy đặc biệt lấy đôi giày cao gót mà mình đã cất giấu từ trước ra đi vào, bắt đầu khiêu vũ với Cố Hưng Chương.

Đều là điệu nhảy mà hai người đã nhảy quen ngày trước, cho dù không có nhạc đệm thì trong đầu bọn họ vẫn có ban nhạc đang đệm.

Nhảy rồi lại nhảy, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Hai người chẳng ai chịu nhận.

Mẹ Cố: “Chúng ta vừa từ nhà thông gia về, không có khả năng là bọn họ.”

Con trai đang ở bên cạnh, bọn họ đều không có cha mẹ, cũng không có gì phải lo lắng, cứ mặc nó đổ chuông đi cưng à.

Chuông điện thoại bám riết không tha, cuối cùng hai người bị làm phiền chỉ có thể đi nhận máy.

Mẹ Cố: “Alo, ai vậy ạ?”

Trong điện thoại truyền tới một giọng nói già nua, cứng ngắc, lại có hơi vang vọng hữu lực: “Là tôi đây, chị cả.”

Bà Cố?

Mẹ Cố sững sờ, vội vàng che ống nghe ra hiệu cho cha Cố, cha Cố lại lắc đầu không chịu nhận.

Hai vợ chồng chỉ đành hại con trai.

Bình Luận (0)
Comment