Chương 740: Lời cảm ơn thực tế nhất 1
Ông ta biết bản thân mình đừng hòng tùy tiện được ở nơi đại viện cơ quan vì bọn họ đều biết ông ta, chỉ có đi ra ngoài ông ta mới được tự do tự tại, người khác không biết ông ta sẽ không để ý đến thân phận của ông ta như vậy.
Sở dĩ ông ta rất thích qua lại với vợ chồng Cố Hưng Chương là vì bọn họ chưa từng thay đổi thái độ với ông ta vì thân phận của ông ta.
Em gái nhà họ Tiết này thoạt nhìn cũng là như thế, không hề cảm thấy ông ta đã từng là một lãnh đạo mà có gì ghê gớm cả, có thể giúp gọi cuộc điện thoại cũng coi như có chút hữu dụng.
Lý Quế Trân đi lấy táo muốn gọt hoa quả cho Lương Kiếm Vân ăn, kết quả phát hiện nải chuối tiêu đã biến mất!
Cô ta lập tức dùng ánh mắt hỏi bảo mẫu, bảo mẫu lặng lẽ báo cáo một chút, ông cụ đã cho bà cụ hôm nay tới đây rồi.
Lý Quế Trân đi gọt táo cho Lương Kiếm Vân trước, cười bảo: “Cha, dì Ngô vừa mới nghỉ hưu hỏi thăm cha, nói mời cha qua đó chơi.”
Năm nay dì Ngô năm mươi sáu tuổi, lúc còn trẻ cũng là một người đẹp, hơn năm mươi tuổi bạn già bệnh mà mất. Hai năm trước có người làm mai bà ta với Lương lão, bà ta còn rất đồng ý, người trung gian kia đã thử nói ý với Lý Quế Trân.
Lý Quế Trân không có ý kiến với chuyện cha chồng tìm bạn già mà còn ủng hộ ông cụ có tình yêu xế bóng, còn nữa lúc đó Lương Kiếm Vân còn đang tại chức, ông ta muốn tái hôn cũng là quyền tự do của ông ta, một cô con dâu như cô ta không thể quyết định.
Khi đó cô ta ủng hộ cha chồng tìm một bà cụ lớn tuổi không thể sinh đẻ, chỉ sợ Lương Kiếm Vân tìm một người ba bốn mươi tuổi vẫn có thể sinh nở.
Cũng may Lương Kiếm Vân một lòng vì công việc, ngược lại không có ý đó.
Bây giờ cha chồng đã nghỉ hưu, Lý Quế Trân cảm thấy tìm một bà cụ biết rõ nguồn gốc, hơn năm mươi tuổi là được. Trong nhà có bảo mẫu nên không cần bà ta làm việc, chỉ cần nói chuyện và giải sầu cùng ông cụ, chứ quyết không thể tìm vài người tâm nhãn nhiều, mưu đồ tiền của.
Sau trăm năm bà cụ chắc chắn sẽ về nhà ban đầu của mình, cũng không thể mang được bất cứ tài vật gì từ nhà họ Lương đi.
Cô ta cảm thấy nhà họ Lương nuôi bà cụ vài năm miễn phí như vậy để bà ta nói chuyện giải sầu với cha chồng cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi.
Dì Ngô hoặc là dì nào đó ngược lại đều vui lòng nhưng Lương Kiếm Vân lại không vui, chưa từng không đồng ý.
Lý Quế Trần vẫn luôn cảm thấy cha chồng thật sự không có ý đó.
Nhưng hôm nay cha tìm một bà cụ lạ tới nhà là có ý gì?
Nghe người ta nói bà ta lớn lên dịu dàng thục đức, trắng trẻo đẹp lão, lúc còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Lúc trẻ dì Ngô cũng là một đại mỹ nhân cơ mà, tại sao không được?
Lẽ nào là nợ phong lưu của cha chồng khi còn trẻ?
Đến chuối tiêu không nỡ ăn cũng tặng cho người ta hết?
Còn dẫn theo hai bé trai?
Sẽ không phải là…
Lý Quế Trân càng nghĩ càng căng thẳng, quả thật sắp đứng ngồi không yên.
Lương Kiếm Vân nâng mí mắt liếc nhìn cô ta: “Quế Trân, con có gì muốn nói sao?”
Lý Quế Trân cười đáp: “Cha, không phải do con thấy cha ở nhà, sợ cha nhàm chán hay sao, thi thoảng cha cũng ra ngoài đi dạo, nói chuyện với người ta hoặc chơi bóng đi.”
Lương Kiếm Vân: “Ừm, cha sẽ sắp xếp.”
Lý Quế Trân nhìn vẻ mặt của ông ta là không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Cô ta đặt táo đã bổ vào đĩa: “Cha, cha ăn táo đi ạ.”
Sau đó cô ta đứng dậy kéo bảo mẫu ra sân sau, dò hỏi chi tiết đã xảy ra chuyện gì, bà cụ đó là người ở đâu, tên là gì, tới làm gì, nói những gì, phải nói hết không sót một chữ cho cô ta.
Bảo mẫu cũng khó xử, bà ta cũng không tiện ở bên cạnh Lương lão nghe trộm mà, nhưng ngược lại cũng nghe được một ít vì dù sao người ta cũng không sợ ai cả.
Bà ta nói lại chuyện bà cụ dẫn cháu trai tới tìm Lương Kiếm Vân giúp nối điện, Lương lão còn gọi điện thoại vì bọn họ.
Lý Quế Trân thầm nghĩ: Ô, giao tình cũng được đấy nhỉ. Cha chồng làm người đứng đầu nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói khách sáo với ai như thế, còn gọi điện nữa.
Một lãnh đạo tỉnh ủy nghỉ hưu như cha lại đi quản một công xã nhỏ bé?
Nói hai người không có ý gì ai thèm tin?
Cô ta kêu bảo mẫu cẩn thận nhớ lại xem bà cụ đó rốt cuộc tên là gì.
Cuối cùng bảo mẫu cũng nhớ ra thật: “Người từ bên quân khu tới, Lương lão gọi bà ấy là em gái, phỏng chừng là người thân của thủ trưởng Cát chăng?”
Bọn họ biết có đôi khi Lương Kiếm Vân sẽ tới quân khu tìm thủ trưởng Cát nói chuyện.
Lý Quế Trân đã có tính toán.