Chương 741: Lời cảm ơn thực tế nhất 2
Có vài lời không tiện nói trong điện thoại nên cô ta lập tức mượn cớ ra ngoài làm việc, đi thẳng tới quân khu tìm con dâu của Cát Chính Hùng là Đào Hồng Anh.
Đào Hồng Anh đang cáu kỉnh, Cát Phong ở trường học lại bị Đại Quân và Tiểu Lĩnh đè đầu, giáo viên cả ngày khen ngợi Đại Quân và Tiểu Lĩnh, phê bình mấy người Cát Phong và Mã Minh.
Bây giờ đã khôi phục kỳ thi đại học, đột nhiên trường học coi trọng giáo dục hẳn lên, yêu cầu giáo viên nghiêm khắc hơn, giáo viên cũng không thể thiếu phải kêu phụ huynh phối hợp, quản lý mấy đứa trẻ hư không thích học hành đó.
Gặp mặt rồi, hai người đi tới thao trường trống trải nói chuyện.
Lý Quế Trân đi thẳng vào vấn đề hỏi có phải cha chồng quen biết một bà cụ ở bên này không, còn miêu tả đặc trưng ngoại hình và hai bé trai xinh xắn giống nhau như đúc.
Đào Hồng Anh: “Chính là bà cụ nhà họ Tiết đó, bà ta có hai đứa cháu trai song sinh, không sai đi đâu được.”
Lý Quế Trân: “Em gái, bà cụ này có lai lịch gì?”
Đào Hồng Anh nói lại tình hình nhà họ Tiết một chút.
Lý Quế Trân: “Con trai bà ta là tham mưu trưởng?”
Thế này còn được sao? Tham mưu trưởng, vậy bà cụ này phải lên mặt cỡ nào đây?
Nếu như tới nhà cô ta, đến khi đó là hầu hạ ông cụ hay là cô ta hầu hạ mẹ chồng kế?
Hiện giờ Lương Kiếm Vân không quản chuyện, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều là cô ta quyết định, nếu như có một bà cụ không chịu quản thúc tới vậy thì rắc rối rồi.
Sở dĩ cô ta chấp nhận dì Ngô là vì dì Ngô từng nói nếu bà ta và Lương lão bên nhau, trước đây thế nào thì sau này vẫn thế, bà ta thích là con người của Lương Kiếm Vân chứ không phải cái khác.
Nhưng nếu mẹ của tham mưu trưởng đến nhà bọn họ, vậy… không ổn, chắc chắn không ổn!
Đào Hồng Anh: “Chị ơi, chị nghe em khuyên một câu, đừng chọc vào bọn họ. Ngược lại Tiết Minh Dực không đáng sợ, anh ta chính là khúc gỗ không để ý đến người khác, nhưng em gái của anh ta là nữ công an, ôi mẹ ơi, đúng là nữ ma đầu mà, chuyện gì cô ta cũng dám làm hết.”
Nói đến Tiết Minh Xuân, Đào Hồng Anh đã khóc như mưa, làm cách nào cũng không ngừng được.
Con trai cô ta bị chôn trong hố, cô ta mất mặt, trở về cha chồng biết còn dạy cô ta không quản thúc con cái cho tốt, chỗ nào cũng trách cứ cô ta hết.
Lý Quế Trân nói với vẻ khinh thường: “Em gái, em đừng tức, không đáng đâu, loại đàn ông này đáng đời cô ta không gả được đi, cả đời ế vêu mỏ.”
Đào Hồng Anh thở dài: “Nào có chứ, người ta còn đang giành nhau kia kìa, nghe nói đã đính hôn với con trai nhà hiệu trưởng Cố trường đại học tỉnh rồi. Hai gia đình cùng nhau ăn bữa cơm hứa hôn, hai vợ chồng hiệu trưởng Cố còn qua đây ở một khoảng thời gian, tốt lắm chị ạ.”
Tuy rằng nhà họ Tiết chưa từng nói đó là bữa cơm hứa hôn nhưng người ngoài đều đồn nhau như vậy.
Lý Quế Trân: “Cố Mạnh Chiêu á?”
Đào Hồng Anh: “Hình như là thế.”
Lý Quế Trân lập tức thấy lòng nhạt thếch, nhà mình là cái xà đơn của họ Tiết sao? Đây là duyên phận xui xẻo gì vậy? Già thì mưu đồ không tốt mà nhỏ thì cũng như thế.
Cháu gái Lý Xảo Tuệ của cô ta từ nhỏ đã thích Cố Mạnh Chiêu, rõ ràng hai người cùng một lớp từ tiểu học đến trước khi về quê nhưng Cố Mạnh Chiêu lại nói không quen Xảo Tuệ.
Đây đúng là sỉ nhục người mà.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy một người dịu dàng và ôn hòa như Cố Mạnh Chiêu sẽ không lạnh lùng như thế, chắc chắn chuyện xảy ra có nguyên nhân của nó, bây giờ thì biết rồi, chính là để lấy lòng con gái nhà họ Tiết nên cố tình nói như vậy.
Cô ta lại nghĩ đến một chuyện sâu xa hơn, trước đó cha chồng nói đứa trẻ Cố Mạnh Chiêu này tự tìm đối tượng, kêu cô ta không cần thu xếp cho nữa, cô ta còn hỏi là con gái nhà ai mà ưu tú như thế, cha chồng nói cô ta không biết rồi không nói thêm gì cả.
Hóa ra là sợ cô ta biết sao?
Ông cụ có ý với bà cụ nhà họ Tiết, để đền đáp mới giới thiệu Cố Mạnh Chiêu cho Tiết Minh Xuân, đây không phải là khuỷu tay xoay ra bên ngoài, cản trở cháu gái mình sao?
Cô ta kết luận chủ quan lại hoàn toàn không nghĩ đến mình cưỡng chế liên hệ như vậy có trăm ngàn sơ hở, mà chỉ cảm thấy mình đã phá được án rồi!
Cô ta có hơi không phục, mới kêu Đào Hồng Anh dẫn cô ta lén tới nhà họ Tiết xem thử.