Chương 742: Lời cảm ơn thực tế nhất 3
Lúc này là giờ cơm tối, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa về nhà lại không thấy bà nội, Đại Quân và Tiểu Lĩnh đâu, cô kêu Toa Toa nghe radio còn cô nấu cơm.
Toa Toa cởi áo khoác xinh đẹp xuống, mặc áo khoác mà Lâm Tô Diệp may lên, đội thêm cái mũ bảo vệ tóc: “Mẹ, con nhóm lửa giúp mẹ.”
Lâm Tô Diệp đưa một quyển sách cho cô bé, kêu cô bé ngồi ở cửa bếp đọc sách, không cần cô bé nhóm lửa.
Cô nghe thấy cổng có động tĩnh, cho rằng là bà Tiết và hai đứa trẻ về, mới đi về phía cổng, cười bảo: “Ba người còn biết về sao? Đi mãi đâu chơi thế?”
Cô ta vừa dứt lời đã nhìn thấy Đào Hồng Anh và một người phụ nữ xa lạ ở cổng.
Cô biết Đào Hồng Anh, chỉ chào hỏi một cách rất tùy tiện rồi quay người vào nhà.
Lý Quế Trân trực tiếp ngây người, người phụ nữ này cũng quá đẹp rồi! Nếu như bà cụ cũng như thế vậy cha chồng khó tránh khỏi bị mê hoặc mất!
Đào Hồng Anh nhỏ giọng bảo: “Không không, đây là con dâu của bà cụ, không phải con gái.”
Đang nói thì bà Tiết và Cố Mạnh Chiêu dẫn Đại Quân cùng Tiểu Lĩnh về nhà.
Sau khi ba người họ rời khỏi nhà họ Lương đã đi một chuyến tới trường đại học tỉnh thăm Cố Mạnh Chiêu.
Cha Cố và mẹ Cố đi chấm thi, Cố Mạnh Chiêu ở nhà mình dịch sách, cô út bận tuần tra ở nhà ga, không thấy người đâu cũng không cần anh ta đón tan làm.
Bà Tiết và Tiểu Lĩnh chỉ cảm thấy một mình anh ta cô đơn mới qua đó gọi anh ta tới quân khu ở chung, ban ngày tới thư viện dịch sách không phải càng tốt hơn sao.
Cố Mạnh Chiêu nghĩ cũng đúng, mới khóa cửa lại, mang theo phiếu lương và tiền đi qua đây.
Tiểu Lĩnh lập tức nhận ra mẹ của Cát Phong là Đào Hồng Anh, Cố Mạnh Chiêu thì nhận ra Lý Quế Trân.
Tốc độ của Tiểu Lĩnh nhanh, lập tức đề phòng hỏi: “Các người muốn làm gì?”
Sẽ không phải tới báo thù chứ?
Bọn họ đều không ở nhà, chỉ có mẹ và Toa Toa ở nhà, cũng không đánh lại được bọn họ.
Đào Hồng Anh lập tức cười đáp: “Dì dẫn bạn đi dạo, chỉ ngay qua đây thôi, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Cô ta lập tức kéo Lý Quế Trân nhanh chóng rời đi.
Lý Quế Trân vốn còn muốn nói chuyện với Cố Mạnh Chiêu, mời anh ta tới nhà chơi thuận tiện châm chọc anh ta vài câu.
Cô ta thật sự chỉ hận không thể lập tức vạch trần chuyện cha chồng ngay trước mặt, xem anh ta nói thế nào! Cả ngày chơi trò thanh cao với cô ta, kết quả thì sao?
Ha ha.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Cố Mạnh Chiêu nói với bà Tiết: “Bác gái, người phụ nữ đó là con dâu cả của bác Lương đấy ạ.”
Bà Tiết: “Người nhà lão Lương sao?”
Cố Mạnh Chiêu gật đầu.
Bà Tiết nôn nóng: “Ôi chao, sao cháu không nói sớm? Người ta đã giúp một việc lớn, đến cửa chúng ta phải mời người ta vào ăn cơm chứ, mau, mau gọi về!”
Tiểu Lĩnh vừa nghe là con dâu của ông Lương vậy chính là người tốt, cậu bé lập tức vung chân đuổi theo: “Ôi, các dì đừng chạy, tới nhà cháu ăn cơm đi…”
Đào Hồng Anh vừa nghe đã kéo Lý Quế Chân co giò chạy mất.
Lý Quế Trân không hiểu: “Em gái, sao thế?”
Đào Hồng Anh kinh hồn bạt vía: “Chạy…”
Mẹ ơi, nếu như bị bọn họ đuổi kịp rồi chôn cả hai người vào trong hố, vậy cũng quá mất mặt rồi!
Cô ta vừa kiêng dè vừa có hiểu lầm về nhà họ Tiết, luôn cảm thấy cả gia đình này là bá vương không biết nói lý, chỉ sợ nhìn thấy cô ta lén lén lút lút sẽ nghi ngờ cô ta giở trò xấu, muốn bắt cô ta lại.
Đợi sau khi chạy ra ngoài, Đào Hồng Anh thở hổn hển: “Cũng may không bị đuổi kịp.”
Lý Quế Trân vẫn chẳng hiểu gì cả.
Đào Hồng Anh nói lại chuyện nhà quê chôn hố ra: “Cát Phong nói tên ông nội nó, kết quả người ta không thuận theo, nói đến bà nội mày cũng chôn cùng luôn. Chị nói xem nếu như bọn họ biết chúng ta có ý gì, còn có thể không chôn chúng ta được sao?”
Cát Phong nói đồ quê mùa đã bị chôn, hai người lại nói xấu Tiết Minh Xuân nhiều như vậy, cô ta có thể bỏ qua cho bọn họ được sao?
Lý Quế Trân cảm thấy bất đắc dĩ gấp đôi: “Người có thể diện như chúng ta không có cách nào qua lại với người không biết nói lý.”
Bình thường có ngày nào bọn họ không ra vẻ này nọ, khách sáo với người ta đâu, đã từng tranh cãi ầm ĩ, chật vật chạy trốn như vậy bao giờ?
Không có cách nào khác, gặp người không nói lý, bạn không chạy thì đợi bị chôn sao?
Tiểu Lĩnh không đuổi kịp còn hơi tiếc nuối, trở về nói với bà Tiết: “Bà nội, người ta thật đúng là người tốt, không muốn ăn cơm nhà chúng ta, chạy nhanh như thỏ ấy.”
Chạy còn nhanh hơn cậu bé, thế thì nhanh thật.
Lâm Tô Diệp thấy bọn họ cùng nhau trở về cũng rất vui vẻ, kêu Cố Mạnh Chiêu mau đi rửa tay ăn cơm.
Toa Toa cũng rất vui, nắm tay Cố Mạnh Chiêu đòi khiêu vũ.