Chương 743: Lời cảm ơn thực tế nhất 4
Bà Tiết lấy nải chuối ra: “Nhìn xem đây là đồ tốt gì đây?”
Lâm Tô Diệp: “Ôi, đây là thứ có tiền cũng không mua được đâu, mọi người kiếm được ở đâu thế? Không phải tới văn phòng thủ trưởng… chơi xấu đòi được đấy chứ?”
Bà Tiết cây ngay không sợ chết đứng: “Chúng tôi là loại người đó sao? Đây là lão Lương người ta cho đấy nhé, nói là cho Toa… lũ trẻ ăn.”
Lâm Tô Diệp hỏi bọn họ rốt cuộc đã làm gì.
Bà Tiết và Tiểu Lĩnh không muốn nói, Đại Quân lại chủ động báo cáo với mẹ.
Lâm Tô Diệp nhìn bọn họ với vẻ ngạc nhiên: “Mọi người cũng giỏi thật đó, đi tìm Lương lão làm việc luôn?”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ ơi, ông Lương người ta là một lãnh đạo rất tốt, giúp bọn con giải quyết xong rồi đó.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy nếu không giải quyết được thì không phải lãnh đạo tốt sao? Đánh giá người không thể vì người ta có giúp con làm việc hay không được.”
Tiểu Lĩnh: “Vậy cũng không đúng, dù sao ông Lương cũng là một người tốt.”
Bà Tiết: “Vừa rồi con dâu ông ấy còn đi ngang qua cổng nhà mình, nên mời người ta vào ngồi mới phải.”
Lâm Tô Diệp: “Tình huống gì đây? Sao con lại có hơi mơ hồ thế nhỉ?”
Đại Quân lại giải thích một phen, Đào Hồng Anh và Lý Quế Trân cùng nhau đi ngang qua cổng nhà mình: “Nói chính xác thì là thập thò ở cổng nhà.”
Lâm Tô Diệp: “?”
Sao lạ thế nhỉ?
Cố Mạnh Chiêu cười bảo: “Chị dâu, không cần nghĩ nhiều, nhân tình với bên bác Lương không liên quan đến con dâu bác ấy, cha mẹ tôi vẫn luôn chia rõ như vậy.”
Lâm Tô Diệp tạm thời không quan tâm nữa.
Ăn cơm xong, Toa Toa thắt khăn sa đỏ của Lâm Tô Diệp lên vai làm váy, đi đôi bán giày da khiêu vũ mà Cố Mạnh Chiêu đã gia công, lộc cộc lộc cộc vô cùng giòn khiến cô bé rất thích.
Lâm Tô Diệp thì dựa theo yêu cầu của con gái tiếp tục vẽ cái váy ưa nhìn và áo hoa.
Đột nhiên Toa Toa như bị cuốn hút, tuy rằng không có cái váy xinh đẹp như thế nhưng muốn mẹ vẽ cho, nhìn rồi lại như mình đang được mặc vậy.
Cố Mạnh Chiêu: “Chị dâu, trở về tôi tìm người bên xưởng dệt bông mua thêm vít vải dệt thoi, rồi chị may cho Toa Toa hai bộ được không?”
Nhìn đứa trẻ thèm như vậy.
Đôi mắt to của Toa Toa lập tức lấp lánh sáng ngời, năn nỉ với giọng mềm mại: “Mẹ ơi, có được không ạ?”
Lần này đừng lừa đứa trẻ nữa!
Lâm Tô Diệp xoa gương mặt của cô bé, cũng đáp với gọng mềm mại: “Được, may cho con.”
Cô kêu Cố Mạnh Chiêu cứ chuyên tâm làm việc của mình, cô sẽ tìm Kim Hoán Phân hỏi chuyện mua vải thử xem.
Bà Tiết chậc chậc hai tiếng: “Hai người các cô ngày nào cũng mắc ói muốn chết.”
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn bà ta: “Mẹ nói bà cụ nhà mẹ đi, mẹ cũng đừng lấy việc công làm việc tư, cố tình tới cửa tìm người ta nha.”
Bà Tiết đang chột dạ, chỉ sợ Lâm Tô Diệp trêu chọc mình chủ động tới tìm Lương Kiếm Vân, lúc này Lâm Tô Diệp nói ra ngược lại bà ta cũng không có gì để chột dạ nữa.
Bà ta có lý chẳng sợ, đáp: “Tôi đi làm chính sự, cô nói tôi cũng chẳng sợ nhé.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Mẹ yên tâm, không chê cười mẹ mà.”
Tiểu Lĩnh nhìn hai người họ: “Mẹ, mẹ với bà nội đố nhau gì thế ạ?”
Lâm Tô Diệp: “Không có, mẹ đang khen các con, cảm thấy vẻ vang vì các con, mẹ thật sự rất tự hào.”
Tiểu Lĩnh hiếm khi khiêm tốn một chút: “Đều là công lao của ông Lương, bọn con cũng không làm gì cả.”
Chủ yếu có làm cũng vô dụng, vẫn là ông Lương lên tiếng mới được.
Lúc này, Lương Kiếm Vân đang vừa đọc tài liệu vừa viết thư kiến nghị cho văn phòng thư ký tỉnh ủy.
Lý Quế Trân gõ cửa, thò đầu vào hỏi: “Cha uống ly sữa bò nhé?”
Lương Kiếm Vân hơi nhíu mày, hôm nay con dâu cả làm sao thế? Quá biết tìm cảm giác tồn tại, không phải đã nói lúc mình làm việc đừng quấy rầy rồi sao?
Ông ta phất tay: “Không cần, cha cần viết thư, các con đừng tới quấy rầy cha.”
Lý Quế Trân thấy nghẹt thở quá, đây là đang đề phòng mình sao, cô ta cũng không dám cãi lời cha chồng, chỉ đành đóng cửa đi nghĩ cách khác.
Lương Kiếm Vân cảm thấy hai bé trai tuổi còn nhỏ nhưng giàu lòng chính nghĩa, nghĩ cho xã hội, đây là một loại phẩm chất rất cao thượng, phải bảo vệ và phải duy trì.
Ông ta sẽ không nhờ vả quan hệ kêu người trực tiếp nối điện cho công xã Thành Quan mà là quang minh chính đại bàn phúc lợi này cho bọn họ.
Ông ta xuất phát các phương diện từ lịch sử, địa lý và chính trị kinh tế, bàn về tương lai phát triển của tỉnh thành cần có sự ủng hộ của phạm vi ngoại thành rộng hơn. Không nói đâu xa, chỉ nói nhà ở tại tỉnh thành càng lúc càng túng thiếu, cần phải liên tục mở rộng cho nên chắc chắn sẽ càng cần nhiều công nhân công trình hơn. Công nhân xây dựng ở thành phố vốn không đủ dùng, nếu như mở rộng phạm vi ngoại thành vậy các xã viên quanh đó cũng có thể hòa nhập vào.