Chương 746: Gọi tôi là Trang nữ sĩ
Bí thư Dương lại vội vàng giải thích.
Bà Tiết thở phào nhẹ nhõm, như vậy à, cũng được cũng được, không dọa người.
Nếu đã là chính sự vậy bà ta cũng lấy lại được bộ dạng, hắng giọng, dùng giọng điệu rất dịu dàng và thân thiện nói: “Ôi, mọi người nói gì thế, đây không phải công lao của chúng tôi mà là chính sách trong tỉnh người ta vốn đã như vậy. Chúng tôi cũng không làm gì cả, mọi người đừng nghĩ nhiều, cả ngày Minh Dực bận rộn không ngóc đầu lên được, không lo được chuyện gì đâu.”
Tiêm một mũi phòng ngừa cho bọn họ trước, đừng để sau khi nếm được vị ngọt có chuyện gì cũng tìm anh, anh cũng không quản được.
Bí thư Dương cười đáp: “Không sao, chúng tôi sẽ không tìm tham mưu Tiết, chúng tôi chỉ tìm em gái thôi.”
Bà Tiết: “…” Đừng có gọi em! Quê lắm! Gọi tôi là Trang nữ sĩ!
Đội trưởng Tiết gõ cái tẩu lách cách, bảo: “Bí thư, đội sản xuất chúng ta xin năm nay được thịt vài con heo đi.”
Phải tặng một con cho Đại Quân và Tiểu Lĩnh người ta chứ?
Vài chủ nhiệm dẫn đầu đồng thanh hô: “Thịt!”
Hai năm nay nuôi heo giá cả không tồi, thịt thêm vài con cũng đủ giao nhiệm vụ rồi.
Vài đại đội khác cũng nhao nhao bày tỏ thái độ: “Chúng tôi muốn tặng cho Đại Quân, Tiểu Lĩnh và bà nội thịt heo ăn!” “Chúng tôi muốn tặng một trăm năm mươi cân bột mì cho bọn họ!” “Chúng tôi muốn tặng năm mươi cân trứng gà!” “Chúng tôi muốn tặng…”
Kế toán Tiết hiểu tình hình, anh ta nhảy vọt lên bàn, hô: “Các đồng chí, có sao cũng không thể như vậy được, các bác tặng một lúc nhiều đồ như thế để người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt. Còn nữa, nhiều như vậy ăn không hết sẽ hỏng mất, bán đi thì lại vi phạm kỷ luật, không thích hợp.”
Mọi người tới tấp gật đầu, đúng là không thích hợp thật.
Kế toán Tiết cũng không muốn để lợi ích này bay mất mới nói: “Như vậy đi, các bác muốn tặng gì thì lần lượt đưa tới đại đội chúng tôi, để bí thư Dương của chúng tôi giám sát, mỗi cuối tháng Tiết Minh Lưu và công an Kinh sẽ gửi qua một lần, khe nhỏ sông dài, khiến người ta nhớ chúng ta thêm vài năm nữa, đúng không hả các bác?”
Anh ta hiểu tính cách của đám người Lâm Tô Diệp, Tiết Gia Đồn tặng đồ cô chắc chắn sẽ nhận, còn đại đội khác tặng đồ cô nhất định không nhận.
“Đúng, như vậy hay lắm! Hai đứa trẻ này có tương lai, chắc chắn có triển vọng, để bọn họ mãi nhớ chúng ta đi!”
Anh cả Tiết, anh ba Tiết và Tôn Triển Anh có hơi mơ hồ, đã xảy ra chuyện gì thế này?
Bọn họ còn ở đây, sao nói như thể phòng hai là con diều bay ra ngoài rồi vậy?
Bọn họ giao hẹn mấy ngày này yên tĩnh trước, tránh cho chính sách vừa ra đã tặng đồ lại quá bắt mắt, đợi tháng chạp giết lợn sẽ tặng thịt heo và bột mì qua đó cho người ta.
Anh cả Tiết và anh ba Tiết vừa nghe, vừa vặn cũng dành thời gian cho người nhà mình, nếu như tranh nhau đi, hai người bọn họ chỉ tặng chút đồ này cũng không đủ nhìn.
Qua hai ngày, sau khi Tiết Minh Dực biết chuyện này đã dùng văn bản biểu dương hai đứa trẻ, hơn nữa cho phép bọn trẻ thông qua điện thoại báo tin vui cho Tần Kiến Dân để anh ta cũng tự hào một chút.
Sau khi Tần Kiến Dân tới thủ đô khỏi phải nói cô đơn bao nhiêu, dù sao cũng là “sinh viên trao đổi,” luôn dễ dàng bị người khác bài xích.
Cũng may Lục Đông Thành bị chuyển đi này vẫn chưa đi, nghe nói phải năm sau mới tới bộ đội mới, trước khi đi có thể trao đổi nói chuyện với anh ta nhiều một chút, dưới sự hỗ trợ của Lục Đông Thành, anh ta rất nhanh đã có thể mở ra cục diện mới.
Nhận được điện thoại của Đại Quân và Tiểu Lĩnh, Tần Kiến Dân vô cùng vui vẻ: “Em trai của cha rất nhiệt tình, Đại Quân cũng vô cùng giỏi, hai đứa ở cạnh nhau chính là hữu dũng hữu mưu, trí dũng song toàn.”
Tiểu Lĩnh chỉ lo hiến kế, còn Đại Quân phụ trách giải quyết tốt hậu quả.
Tiểu Lĩnh cũng rất tự hào, khoác vai Đại Quân, nói với Tần Kiến Dân: “Đại ca, cái đó là đương nhiên rồi ạ, anh em đồng lòng mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất. Cha thấy con học thành ngữ cũng giỏi đấy chứ.”
Tần Kiến Dân: “Đúng, học vô cùng giỏi, phải khoe với đại ca nhiều hơn, viết thư cho đại ca nhiều hơn, cha ở đây cô đơn lắm, rất nhớ các con.”
Tiểu Lĩnh đáp: “Vậy cha đi tìm bạn tốt Lục Yến Sanh của con đi, cậu ấy cũng thú vị lắm.”
Đứa trẻ khác sẽ giữ bạn tốt của mình làm của riêng, chỉ sợ bị người ta giành mất, nhưng Tiểu Lĩnh lại chỉ mong sao các bạn tốt của mình có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Tần Kiến Dân chẳng có hứng thú gì với Lục Yến Sanh cả.