Chương 747: Hai người các anh đều là đồ mê tiền
Cúp máy rồi, Tiểu Lĩnh ôm vai Đại Quân: “Đại Quân, sau này anh tuyệt đối đừng rời xa em nhé, bằng không em còn cô đơn hơn đại ca mất.”
Đại Quân còn đang chìm đắm trong tâm trạng cô đơn mà Tần Kiến Dân nói vẫn chưa thoát ra được, buồn bã đáp: “Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn.”
Cha mẹ không thể thường xuyên đoàn tụ, ông nội và bà nội đã âm dương cách biệt, chú Tần cũng tới thủ đô, người và việc trong thiên hạ vốn luôn liên tục thay đổi.
Càng huống chi là anh em?
Tiểu Lĩnh lớn tiếng hô: “Đấy, anh còn không thừa nhận, cả ngày anh chỉ muốn bỏ em! Em giận lắm đấy nhé!”
Đại Quân nhếch khóe miệng mang theo ý cười, giọng nói có hơi dịu dàng: “Vậy em cho anh hai đồng tiền đi.”
Tiểu Lĩnh: “Đồ tham tiền nhà anh, anh mới là con ruột của mẹ, hai người các anh đều là đồ mê tiền!”
Tháng đông chí trời giá rét, mặt đất đóng băng, thư viện cũng không có công việc gì, mọi người đều có thể thư thả một chút.
Hôm nay Lâm Tô Diệp xin nghỉ phép, vừa vặn có người ở quê lên đưa đồ.
Đám người anh cả Tiết mang tới không ít đồ, ba con gà, ba trăm quả trứng vịt, hai trăm quả trứng gà, hai sọt cải trắng mùa đông, còn có một ít mì nữa.
Ngoài ra còn có nửa con heo, nửa tảng sườn lợn, bốn cái giò heo và mười lăm cân thịt đủ loại mà đội sản xuất cho.
Bọn họ biết anh em nhà họ Tiết muốn tới đưa đồ cho Lâm Tô Diệp nên suốt đêm giết hai con heo, tặng một ít thịt để cảm ơn Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Đội trưởng Tiết nói rất rõ ràng, tặng đi rồi không thể mang về.
Tháng đông chí này trong thôn anh em ở quê nhà giết heo chia thịt, anh em mua rồi tặng lại, cái này có gì đâu?
Nhà ai không có người thân ở nông thôn?
Người thân ở nông thôn không thể tặng ít lương thực, rau dưa và thịt thà gì hay sao?
Có gì hay mà phải đàm tiếu?
Lâm Tô Diệp thấy sắp tết, trong nhà quả thật cần chuẩn bị quà tết nên cô nhận hết, nhưng lại dựa theo giá mua bán ở hợp tác xã tiêu thụ để trả tiền, còn hơi cao hơn giá đại đội chia thịt một chút, dù sao cô cũng không thể khiến đội sản xuất chịu thiệt, như vậy người có lòng cũng không thể nói cô chiếm lời.
Không chỉ trả tiền cho đội sản xuất mà đồ đám người anh ba Tiết mang tới Lâm Tô Diệp cũng trả tiền luôn, anh em ruột tính toán rõ ràng, còn thêm cả Lưu Hạ Nham nữa.
Lưu Hạ Nham dẫn anh ba Tiết đi buôn bán nhỏ năm nay làm ăn càng thuận lợi hơn, dù sao cũng kiếm được nhiều tiền hơn làm công ở đại đội.
Bọn họ từ chối chẳng qua cuối cùng cũng chỉ đành nhận.
Lâm Tô Diệp và bà Tiết bàn bạc, nói lại cách muối trứng vịt cho anh ba và Lưu Hạ Nham, kêu bọn họ trở về hợp tác với nhà chị chồng cả muối một lô trứng vịt, cho dù mình bán hay là giao nhiệm vụ cho hợp tác xã đều rất tốt.
Lưu Hạ Nham rất biết ơn, nói nếu bán đắt hàng đến khi đó sẽ không quên phần này của Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp biết anh ta làm ăn chú trọng quy tắc nên cũng không dài dòng với anh ta, dù sao cô chỉ giúp anh ba Tiết một phần sức lực mà thôi, những cái khác cũng không nghĩ nhiều.
Đợi sau khi bọn họ ăn xong cơm rời đi, Lâm Tô Diệp và bà Tiết xử lý sạch sẽ trứng vịt muối để sau lại ướp, sau đó tặng cho chủ nhiệm Hoắc và đám người y tá trưởng Lao một phần, thịt cũng muối một ít.
Buổi chiều Cố Mạnh Chiêu từ thư viện tới trường học đón mấy đứa trẻ cùng nhau về nhà, Lâm Tô Diệp kêu bọn họ đi gọi điện thoại. Ngày mai là tiết đông chí, kêu cha Cố và mẹ Cố tới đây ăn cơm, lại gọi điện cho Tiết Minh Dực kêu anh về nhà đón lễ.
Đến ban thông tin liên lạc, Cố Mạnh Chiêu bế Toa Toa lên, kêu cô bé gọi điện.
Cha Cố và mẹ Cố đang ăn cơm, nghe thấy giọng nói của Toa Toa đều vô cùng vui vẻ, liên tục gọi tâm can bảo bối.
Toa Toa chào hỏi bọn họ, hỏi thăm bọn họ có mệt hay không, ngủ có ngon không, sau đó mời bọn họ ngày mai tới ăn cơm.
Mẹ Cố: “Bé ngoan, sao bà lại thích cháu thế chứ, đi, chắc chắn phải đi rồi!”
Bà ấy nhanh chóng kêu cha Cố đi xin nghỉ với lãnh đạo, ngày mai phải tới nhà thông gia ăn cơm.
Cha Cố và mẹ Cố vừa kết thúc việc chấm thi, lại bị ủy ban giáo dục giữ lại bàn bạc vài công việc như chương trình dạy học cho tân sinh viên nhập học, dựa theo chính sách phỏng chừng đón tết xong sang xuân sẽ cho tân sinh viên nhập học, cho nên chương trình học sắp xếp vẫn rất khẩn trương.