Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 778 - Chương 778. Cứ Quyết Như Vậy Đi

Chương 778. Cứ quyết như vậy đi Chương 778. Cứ quyết như vậy đi

Chương 778: Cứ quyết như vậy đi

Cấp bậc cao hơn Tiết Minh Xuân, quản lý cô ấy, đến khi đó xem Lâm Tô Diệp còn dám coi thường cậu ta nữa không!

Nghĩ đến sau này Lâm Tô Diệp vì Tiết Minh Xuân mà nịnh nọt mình, đột nhiên cậu ta lại nổi lên hứng thú, rất mong đợi!

Thi công an rất hay, cứ quyết như vậy đi!

Bên ngoài nhà ga, Cố Mạnh Chiêu nhìn cô út: “Minh Xuân.”

Cô út không biết tại sao lại thấy hơi mất tự nhiên, giơ tay chỉnh lại mũ mình: “Cái đó... trí thức Cố này, anh tự về nhà đi, không cần tiễn em đâu.”

Cố Mạnh Chiêu: “Em và Nguyên Hoành đã nói gì vậy?”

Cô út quay đầu đi tìm Cố Tú Tú: “Em đi tuần tra đây, anh về nhà nói với chị dâu một tiếng, buổi tối em sẽ về nhà sau.”

Đầu óc cô ấy có hơi không đủ dùng, cô ấy phải tìm một xó xỉnh nào đó để từ từ phân tích lời của Cố Nguyên Hoành mới được.

Đầu mình không nghĩ thông được, cô ấy dự định tìm người cùng nghĩ chung.

Không đợi Cố Mạnh Chiêu nói xong cô ấy đã quay người chạy mất.

Cố Mạnh Chiêu nhìn bóng lưng của cô ấy, lồng ngực nặng nề đè nén, cô ấy rất ít khi ngại ngùng, vừa rồi rõ ràng cô ấy xấu hổ cho nên cô ấy với Cố Nguyên Hoành đã nói gì?

Cô út chạy một hơi ra ngoài tìm được Cố Tú Tú, vỗ lên vai anh ta: “Sao rồi?”

Cố Tú Tú: “Hôm nay bắt được hai tên trộm, đều là thanh niên trí thức về quê trở lại thành, cô nói xem mấy thằng trẻ trâu này, sao không tên nào biết học theo gương tốt chứ?”

Cô út: “Trí thức Cố nói bọn họ không có công việc, không có thu nhập.”

Cố Tú Tú: “Vậy cũng không thể trộm cắp được chứ?”

Cô út: “Trí thức Cố nói cần tăng thêm cương vị công tác trong thành phố, nếu có có cơ hội đi làm, mấy người này sẽ ổn định hơn rất nhiều, chỉ cần không phải giết người cướp của vậy cũng không phải không thể tha thứ.”

Cố Tú Tú cười bảo: “Tiết Minh Xuân, đối tượng… trí thức Cố đó của cô rất biết nói chuyện, câu nào cũng có lý.”

Cô út: “Đúng vậy.”

Cô út nhìn Cố Tú Tú một lúc, nhìn đến mức anh ta nổi hết da gà.

Cố Tú Tú: “Minh Xuân, cô nhìn gì thế?”

Cô út chắp tay sau lưng hỏi: “Cố Tú Tú, anh có đối tượng chưa?’

Cố Tú Tú lắc đầu: “Chưa, trước đây tôi muốn kết đối tượng với cô, nhưng không phải cô có trí thức Cố rồi sao?”

Cô út: “Tôi với trí thức Cố không kết đối tượng, đương nhiên, tôi cũng không kết đối tượng với anh.”

Nếu như không nói chuyện chính mà chỉ tán nhảm với Cố Tú Tú, cô ấy chẳng muốn nói dù chỉ một câu.

Nếu Cố Tú Tú đã không có đối tượng vậy cũng không đáng giá lấy kinh nghiệm.

Cô út: “Đi tuần tra đi.”

Cố Tú Tú nhìn cô ấy với vẻ nghi ngờ: “Minh Xuân, cô và trí thức Cố toang rồi sao? Nếu như hai người toang rồi vậy hai chúng ta cũng có thể kết…”

Cô út: “Toang cái gì? Hai chúng tôi không kết đối tượng, hai chúng tôi đều làm chính sự!”

Cố Tú Tú: “…” Cô nói hai người đều làm chính sự mà còn chưa kết đối tượng?

Anh ta nói: “Minh Xuân, nếu cô không nói, tôi còn tưởng các cô đã kết hôn rồi ấy.”

Cả ngày Cố Mạnh Chiêu đón cô tan làm, tặng thức ăn cho cô, kể chuyện xưa cho cô.

Cô có gì không hiểu thì đi hỏi anh ta, anh ta nói gì thì cô nghe cái đó, bây giờ trong ngoài lời nói toàn là trí thức Cố nói cái này trí thức Cố nói cái kia.

Trí thức Cố gặp chút nguy hiểm cô đã nôn nóng hơn bất cứ ai, chỉ hận không thể làm thần hộ mệnh của anh ta.

Cô nói đi, hai người các cô không kết đối tượng, không kết hôn thì ai tin hả?

Ngoại trừ bản thân cô ra, chẳng ai thèm tin.

Cô út: “Đúng là hiểu lầm to đùng rồi.” Cô ấy nhìn Cố Tú Tú một cách nghiêm túc: “Tôi vẫn đừng nên tám nhảm với anh thì hơn.” Đầu óc người này không thông minh hơn mình bao nhiêu, nói mãi không hiểu, cô ấy vẫn nên nói với chị dâu và trí thức Cố.

Buổi trưa cô ấy ăn cơm bên nhà ăn đồn công an bên này, bình thường một mình cô ấy có thể ăn lượng của hai người nhưng hôm nay lại chỉ ăn một phần rưỡi.

Đầu bếp đã sớm thân với cô ấy, kinh ngạc hỏi: “Minh Xuân, sao còn có chuyện phiền lòng nữa vậy? Nói cho ông anh nghe xem nào.”

Cô út: “Không có chuyện phiền lòng.”

Đầu bếp: “Không có chuyện phiền lòng có thể không ăn vô được sao?”

Cô út: “Tôi phải đi tuần tra đây.”

Cô ấy vừa ra khỏi nhà ăn đồn công an đã trông thấy một đồng chí nữ ở bên đó ồn ào đòi báo án.

Cô út lập tức chạy qua: “Đồng chí, báo án thì theo tôi.”

Cô ấy gọi Cố Tú Tú làm ghi chép.

Lý Xảo Tuệ trông thấy Tiết Minh Xuân cũng hơi sững sờ, sao đi đâu cũng có cô hết vậy?

Bình Luận (0)
Comment