Chương 777: Quá mờ ám
Cố Nguyên Hoành liếc mắt nhìn Cố Mạnh Chiêu, giơ tay nắm vai cô út, cúi đầu kề sát tai cô ấy, thấp giọng nói: “Chú ấy muốn kết hôn với cô, nếu như cô không muốn vậy bây giờ từ chối ngay trước mặt chú ấy, tôi sẽ trực tiếp dẫn chú ấy về Bắc Kinh kết hôn.”
Cô út đẩy anh ta ra, đôi mày nhíu chặt lại.
Cố Nguyên Hoành xoa ngực mình, sức của cô gái này thật lớn, cũng không sợ đánh gãy xương anh ta.
Lúc này trong loa phát thanh gọi khách kiểm phiếu vào trạm.
Cố Nguyên Hoành ôm Cố Mạnh Chiêu: “Sớm ngày tới thủ đô đoàn tụ.”
Cố Mạnh Chiêu: “Cháu vừa nói gì với Minh Xuân vậy?”
Hành động vừa rồi của bọn họ quá mờ ám.
Cố Nguyên Hoành cười đáp: “Chú hỏi cô ấy đấy.” Anh ta vỗ vai Cố Mạnh Chiêu: “Đi đây.”
Cố Nguyên Trinh lại chấp nhận số phận ôm bình trứng vịt muối của mình, tạm biệt Cố Mạnh Chiêu và cô út, sau đó vào cổng kiểm phiếu.
Cô út sải bước lao tới túm cánh tay của Cố Nguyên Hoành, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Anh nói rõ ràng cho tôi đã.”
Cố Nguyên Hoành giật tay về, lại cười với Cố Mạnh Chiêu đi vào cổng kiểm phiếu.
Cô út: “Này, anh đừng đi, quay lại cho tôi!”
Cố Mạnh Chiêu kéo cánh tay cô út, nhìn cô ấy với vẻ nghi ngờ: “Minh Xuân?”
Cố Nguyên Hoành vẫy tay với bọn họ, dẫn Cố Nguyên Trinh theo dòng người đi xa.
Lên tàu tìm được vị trí và sắp xếp xong xuôi, Cố Nguyên Hoành mới liếc mắt nhìn Cố Nguyên Trinh, cười bảo: “Mấy ngày này em ngoan ngoài dự liệu đấy, anh còn tưởng em kiểu gì cũng phải gây họa hai lần để anh thu dọn tàn cục chứ.”
Cố Nguyên Trinh không còn lời gì chống đỡ.
Cố Nguyên Hoành thấy cậu ta vẫn ôm bình trứng vịt muối: “Sao thế, không nỡ đặt xuống à?”
Cố Nguyên Trinh lập tức đặt bình trứng vịt muối lên bàn.
Cố Nguyên Hoành nhướn mày, đứa trẻ này có hơi ngốc, anh ta cong ngón tay búng lên trán Cố Nguyên Trinh một cái: “Sao thế? Luyến tiếc dì Lâm à?”
Cố Nguyên Trinh thề thốt phủ nhận: “Không có đâu! Rời khỏi nhà dì ta, em vui không tả được ấy chứ.”
Cố Nguyên Hoành: “Mấy ngày anh thấy em dính lấy dì ấy như hình với bóng, thoạt nhìn rất thích dì ấy đấy chứ.”
Cố Nguyên Trinh: “Em không có! Là dì ta cứ nhất định kêu em đi theo.”
Cố Nguyên Hoành gật đầu: “Dì ấy quả thật rất thích em.”
Cố Nguyên Trinh giống như quả bóng xì hơi, cô chẳng thèm thích cậu ta đâu. Người phụ nữ này quá lợi hại, rõ ràng cô không thích cậu ta nhưng lại khiến tất cả mọi người đều cho rằng cô thích cậu ta, thậm chí bản thân cậu ta cũng… không chịu thua kém mà cảm thấy cô thích mình, đối xử với cậu ta rất tốt. Cậu ta không đành lòng nghĩ xấu về cô, nhất định là vì cô quá đẹp, quá dịu dàng, quá biết giả bộ.
Tuy rằng Cố Nguyên Hoành không quản nhưng cũng không phải không biết sự khác thường giữa Lâm Tô Diệp và Cố Nguyên Trinh.
Cố Nguyên Trinh hiển nhiên lớn lên đẹp trai, nhưng Lâm Tô Diệp cũng không phải chưa từng thấy qua đàn ông ưa nhìn, cũng không cần đặc biệt với Cố Nguyên Trinh như vậy.
Cho dù Cố Nguyên Trinh từng cứu Toa Toa nhưng cô vẫn có thể cho cậu ta ra ngoài chơi, mà không cần thiết phải trói cậu ta bên người.
Càng kỳ lạ hơn là con người Cố Nguyên Trinh này rõ ràng trời sinh có tính phản loạn, kiêu ngạo bướng bỉnh, không phục bất cứ ai, nhưng cậu ta lại nhẫn nhịn nén giận ở bên cạnh Lâm Tô Diệp.
Anh ta cảm thấy thú vị cho nên vẫn luôn giả bộ không biết.
“Em rất sợ dì ấy?” Cố Nguyên Hoành thuận miệng hỏi.
Cố Nguyên Trinh: “Không có đâu!”
Cố Nguyên Hoành: “Không cần kích động, chuyến đi này tới tỉnh thành, em có suy nghĩ gì không?”
Cố Nguyên Trinh: “Suy nghĩ?”
Cố Nguyên Hoành: “Em đã mười lăm rồi, chắc hẳn nên nghĩ cho tương lai của mình đi chứ.”
Cố Nguyên Trinh: “Em…”
Cậu ta muốn nói em học hành không tốt, không cảm thấy hứng thú với việc học, không thích bị người ta quản, cũng chẳng có hứng thú làm lính.
Chuyện mà cậu ta muốn làm bây giờ có hơi không tiện nói ra khỏi miệng, cậu ta cũng biết không thể nhắc tới chính diện được.
Cố Nguyên Hoành hiển nhiên hiểu cậu ta: “Em thích đánh giết như vậy, vậy cố gắng thi vào học viện công an đi.” Anh ta nhìn Cố Nguyên Trinh: “Em cũng là một người đàn ông, sẽ không cảm thấy mình không được chứ?”
Bây giờ công an tuyển thêm thành viên cũng có vài cách, lính xuất ngũ, tiến cử dân binh và học viện công an.
Học viện công an chính là những người xuất sắc chân chính, cũng là đối tượng đào tạo chủ yếu của cán bộ cục công an, tốc độ bọn họ thăng chức vượt ra mấy loại khác.
Cố Nguyên Trinh đỏ mặt.
Nếu là trước đây cậu ta chắc chắn nói em không thích làm công an đâu, nhưng lúc này đột nhiên cậu ta lại có một loại thôi thúc muốn làm công an!
Sau này làm quan lớn đi!