Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 776 - Chương 776. Không Phải Thứ Quý Hóa Gì

Chương 776. Không phải thứ quý hóa gì Chương 776. Không phải thứ quý hóa gì

Chương 776: Không phải thứ quý hóa gì

Sau khi biết thành tích, Cố Nguyên Hoành cũng làm xong chuyện ở tỉnh thành, anh ta còn tới thăm Lương Kiếm Vân, làm quen với vài nhân vật quan trọng.

Nếu gia đình ông năm đã không chịu về Bắc Kinh vậy cậu ta chỉ đành nói về nhà sẽ giúp khuyên bà cụ, để bọn họ yên tâm làm việc của mình.

Cố Nguyên Trinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình sắp kết thúc ngày tháng trong tù rồi, mấy ngày này cậu ta vẫn luôn theo bên cạnh Lâm Tô Diệp như thể bị đeo gông cùm vậy.

Buổi sáng ngày đó Cố Nguyên Hoành định dẫn Cố Nguyên Trinh về nhà.

Lâm Tô Diệp thu xếp một ít đặc sản tỉnh, đặc biệt đựng một bình trứng vịt muối, cô kêu Cố Nguyên Trinh ôm: “Nhà làm đấy, không phải thứ quý hóa gì, chỉ là chút thành ý thôi.”

Cố Nguyên Trinh cuối cùng cũng phải đi, Lâm Tô Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Nguyên Hoành nói lời tạm biệt với bọn họ.

Cố Mạnh Chiêu và cô út tiễn bọn họ tới nhà ga.

Lúc này xe không đúng giờ, thường cần phải đợi rất lâu.

Cố Mạnh Chiêu dẫn Cố Nguyên Trinh tới nhà vệ sinh.

Cố Nguyên Hoành: “Minh Xuân, cô đang tuần tra ở đây sao?”

Cô út gật đầu: “Đúng đó, cậu nhìn tên to xác đó chính là Cố Tú Tú.” Cô giơ tay gọi một tiếng, Cố Tú Tú cũng lớn tiếng chào hỏi cô ấy.

Cố Nguyên Hoành: “Minh Xuân, cô với chú út tôi đang kết đối tượng đúng không?”

Cô út: “Gì? Không có! Chúng tôi không tán gẫu đâu.”

Cố Nguyên Hoành sững sờ: “Tán gẫu gì?”

Cô út nghiêm túc đáp: “Kết đối tượng còn không phải là nhàn rỗi không có việc gì, chỉ tán gẫu thôi sao?”

Cố Nguyên Hoành bật cười, anh ta còn định nói cô đã lanh lợi hơn rồi cơ đấy, nhưng thật ra… vẫn là bộ dáng cũ. Anh ta thuận miệng trêu cô ấy một câu: “Cô không còn lén nhìn trộm người ta tắm nữa chứ?”

Cô út cũng không xấu hổ, đáp: “Có gì hay mà nhìn? Tôi cũng chẳng thích nhìn.”

Cố Nguyên Hoành nhìn bộ dáng trưởng thành nhưng ngây thơ hồn nhiên của cô ấy, nếu đây không phải Tiết Minh Xuân mà đổi thành bất cứ người nào khác đều sẽ cảm thấy cô gái này thật biết giả bộ, nhưng vì là cô ấy nên rất bình thường.

Anh ta rất khâm phục Cố Mạnh Chiêu, thích thì theo đuổi, không cần nghĩ đến mấy thứ như tương lai và sự nghiệp này, cũng không cần cân nhắc được mất trong đó, chỉ đơn giản là thích con người cô ấy.

Thậm chí còn không tính toán con người cô ấy có vấn đề hay không.

Nhưng xem ra con đường theo đuổi của Cố Mạnh Chiêu có hơi dài lâu đây, anh ta cũng có chút đồng cảm với Cố Mạnh Chiêu, một người không nóng không lạnh như cô ấy phỏng chừng cả đời cũng sẽ không hiểu được đâu.

Đương nhiên anh ta cũng rất thích Tiết Minh Xuân, dù sao cô ấy cũng rất đặc biệt, đặc biệt đến mức anh ta từng gặp nhiều người phụ nữ như vậy cũng chưa từng thấy ai giống như cô ấy.

Nhưng anh ta không có sức lực và thời gian kiên nhẫn đợi cô ấy và dỗ cô ấy như vậy, anh ta không thể cho cô ấy loại dịu dàng và che chở như Cố Mạnh Chiêu, nếu anh ta theo đuổi sẽ đi thẳng vào vấn đề nói rõ ràng, hoặc là… trực tiếp làm gì đó.

Anh ta biết loại người như mình sẽ không hợp với tình yêu, chỉ biết chọn gia đình có sự hỗ trợ đối với sự nghiệp, vợ chồng tương kính như tân là được.

Nhân lúc Cố Mạnh Chiêu chưa về, anh ta quyết định giúp bọn họ: “Minh Xuân.”

Cô út: “Ơi.”

Cố Nguyên Hoành: “Cô biết chú út của tôi thích cô chứ.”

Cô út: “Biết, tôi cũng thích anh ấy.”

Cố Nguyên Hoành: “Là loại thích của kết đối tượng ấy, chú ấy đang kết đối tượng với cô.”

Cô út lập tức đáp: “Chúng tôi không tán gẫu mà, chúng tôi toàn nói chuyện chính thôi.”

Vậy mà Cố Nguyên Hoành lại chê cười cô ấy và trí thức Cố chẳng nói chuyện chính, thế này hơi quá đáng rồi đấy.

Cố Nguyên Hoành bật cười, đã hơi đồng cảm với chú út rồi, chỉ biết canh chừng và lừa giống như anh ta làm vậy phỏng chừng cả đời cô ấy cũng sẽ không hiểu được.

Cố Nguyên Hoành nở nụ cười: “Nếu như cô không muốn kết hôn với chú út, vậy bà nội tôi đã định sẵn người ở thủ đô cho chú ấy rồi, đợi chú ấy qua đó sẽ thành thân ngay.”

Cô út: “Gì cơ?”

Cố Nguyên Hoành: “Dù sao cô cũng không để ý, nhìn chú ấy kết hôn với người khác cũng không sao, đúng chứ?”

Cô út: “?”

Cô ấy gỡ mũ công an xuống, gãi đầu mình, ý gì đây, anh nói rõ với tôi đi.

Lúc này Cố Mạnh Chiêu và Cố Nguyên Trinh trở về từ phía nhà vệ sinh.

Bình Luận (0)
Comment