Chương 775: Tôi không phải người xấu
Cô quay đầu nhìn Cố Nguyên Trinh, quả nhiên mặt cậu ta đỏ bừng, ừm, biết xấu hổ thì vẫn cứu được, chỉ sợ không biết hổ thẹn thôi.
Lâm Tô Diệp nói với Cố Nguyên Trinh: “Nguyên Trinh, cháu xem các dì thích cháu bao nhiêu, cháu đừng ngại cùng đừng nhút nhát, cứ thoải mái giúp đỡ các dì, cuối năm rồi, thư viện phải thu dọn toàn bộ một chút.”
Ngô Mỹ Na: “Tôi… chỗ tôi cần người giúp.”
Một buổi sáng Cố Nguyên Trinh bị các dì trong thư viện sai khiến quay vòng vòng, nhưng cứ cố tình cậu ta không thể mặc kệ được, nhất định phải mặc cái áo khoác ngại ngùng, ngoan ngoãn, vui lòng giúp người này vào.
Không phải cậu ta không muốn đem con bỏ chợ, thậm chí cậu ta còn nghĩ nếu bây giờ cậu ta trở mặt, thóa mạ mấy người phụ nữ này một trận, Lâm Tô Diệp chắc chắn sẽ rất mất mặt, nói không chừng mấy người phụ nữ này sẽ còn có ý kiến với cô.
Nhưng một khi cậu ta sinh ra suy nghĩ này, đôi mắt dịu dàng mang theo châm chích đó của cô lại hiện lên trong đầu cậu ta, như thể đang nói: Xem, tôi nói không sai mà, cậu chính là người xấu.
Tôi không phải người xấu!
Cậu ta dứt khoát khởi động lại nhận thức của mình.
Nếu mình là người xấu, anh họ cũng sẽ chán ghét mình và xa lánh mình, chắc chắn công an cũng sẽ tới quản mình.
Tôi chưa từng đánh người vô tội cũng chưa từng đánh kẻ yếu thế, tôi chỉ đánh người xấu, như vậy tôi cũng không phải người xấu, công an cũng sẽ mặc kệ tôi.
Buổi trưa tan làm, Lâm Tô Diệp gọi Cố Nguyên Trinh về nhà ăn cơm.
Trên đường cô thân thiết cảm ơn cậu ta: “Thật sự cảm ơn cháu, các dì đều rất thích cháu, nói cháu đã giúp một việc lớn.”
Bọn họ về đến nhà, bà Tiết lại vẫn chưa nấu cơm.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, hôm nay ăn ở nhà ăn sao?”
Cô tưởng hai ngày này trong nhà mời khách, bà Tiết ăn phát ngán rồi.
Nhưng bà Tiết lại trông như vừa mới lấy lại bình tĩnh: “Ôi, trưa rồi sao? Tôi không để ý.”
Lâm Tô Diệp nhìn bà ta: “Ngây người sao?”
Bà Tiết: “Nào có! Tại nghe radio đấy.”
Ba người cũng không cần phiền phức, bọn họ nấu một nồi mì trứng gà.
Ăn cơm xong, Lâm Tô Diệp lại dẫn Cố Nguyên Trinh tới thư viện tiếp.
Buổi tối đợi cô út và Cố Mạnh Chiêu dẫn đám trẻ về nhà, mấy đứa trẻ ríu rít kể chuyện vui, Cố Nguyên Trinh nghe lại có hơi ngưỡng mộ, cũng không còn cảm thấy bọn trẻ ấu trĩ và nhàm chán nữa.
Tiểu Lĩnh mang một tượng gỗ hình con hổ nhỏ trông rất sống động về cho Cố Nguyên Trinh, cậu bé cười bảo: “Anh Nguyên Trinh, anh không đi là tiếc lắm đó.”
Cố Nguyên Trinh vốn không muốn nhận, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy của Tiểu Lĩnh, cậu ta cũng không biết tại sao lại cảm thấy Tiểu Lĩnh vô cùng thân thiết nên mới nhận: “Cảm ơn.”
Buổi tối Cố Nguyên Hoành trở về, vì còn có chút việc cho nên phải ở lại tỉnh thêm hai ngày nữa.
Anh ta sợ Cố Nguyên Trinh không chịu nổi vắng vẻ sẽ ra ngoài gây họa không hay nên dặn dò cậu ta thành thật một chút, ở đây rước phiền phức cho ông năm và nhà họ Tiết sẽ rất mất mặt.
Cố Nguyên Trinh rất muốn đi tới nhà ông năm nhưng cậu ta thấy Cố Mạnh Chiêu và Cố Nguyên Trinh không có ý về đó.
Cố Mạnh Chiêu mang đủ tiền và phiếu lương, làm việc ở bên thư viện quân khu càng thoải mái hơn, hơn nữa Lâm Tô Diệp và bà Tiết vẫn luôn coi bọn họ như người nhà, cho nên bọn họ ngược lại cũng rất tự nhiên.
Chỉ có Cố Nguyên Trinh là khó chịu.
Lâm Tô Diệp còn khen với Cố Nguyên Hoành: “Nguyên Trinh là đứa trẻ ngoan, hôm nay ở thư viện đã giúp bọn dì rất nhiều, trở về còn chăm chỉ đọc sách, sau này chắc chắn có thể đi đỗ một trường đại học tốt.”
Khi cô nói chuyện với Cố Nguyên Hoành vô cùng chân thành, khiến Cố Nguyên Hoành cảm thấy cô thật lòng thích Cố Nguyên Trinh, tin cậu ta làm được.
Cố Nguyên Hoành cười đáp: “Nguyên Trinh rất thông minh, chỉ cần em ấy chịu học sẽ không kém.”
Đương nhiên Lâm Tô Diệp biết cậu ta thông minh, nếu như người này không thông minh làm sao có thể ông trùm ở nước ngoài?
Sớm đã bị người chém chết rồi.
Cố Nguyên Trinh như thể bị người đặt lên giá nướng.
Qua vài ngày đã có thành tích thi đại học.
Khóa này bọn họ đều là báo chuyên ngành và trường học trước rồi tham gia thi đại học sau, cho nên trường học trực tiếp gửi giấy báo trúng tuyển về các đơn vị, đội sản xuất hoặc là gia đình.
Người có quan hệ không cần đợi giấy báo trúng tuyển đến tay, chỉ cần thành tích cho ra gọi điện hỏi một câu là biết kết quả.
Đám người Cố Mạnh Chiêu, Cố Nguyên Hoành, Vu Tuệ Mẫn, Triệu Tú Phân đều thi đỗ.
Vu Tuệ Mẫn báo danh hệ văn học trường đại học tỉnh, Triệu Tú Phân thì lại vào học viện sư phạm thành phố.