Chương 774: Cháu trai cô có đối tượng chưa
Có một lần bọn họ đỗ xe nghỉ ngơi trên đường, có vài tên lưu manh chặn đường cướp của, còn có một người còn lấy cậu ta ra uy hiếp, Cố Nguyên Hoành vì cứu cậu ta mà bị người ta chém một nhát.
Bọn họ báo công an hoàn toàn vô dụng, người như vậy quá nhiều, công an cũng không quản hết được.
Sau đó Cố Nguyên Trinh đưa cậu ta đến khu vực an toàn, băng bó vết thương đơn giản rồi ra ngoài.
Cố Nguyên Hoành tra ra được vài tên lưu manh đó, đi phế tay một người trong số chúng.
Chuyện này công an cũng không quản, mấy tay lưu manh này làm nhiều việc ác, bị người phế tay cũng đáng kiếp.
Cố Nguyên Trinh cảm thấy dưới ánh mặt trời luôn có chỗ mà công an và chính phủ không quản đến được và không quản được, người khác vào được thì cậu ta cũng có thể, có gì không đúng?
Cậu ta chưa từng bắt nạt người thành thật hàm hậu, cho dù cậu ta dùng thủ đoạn phi pháp nhưng nào có sai?
Cậu ta không biết Lâm Tô Diệp biết chuyện của cậu ta thế nào nhưng người có ý kiến lớn với cậu ta như vậy, lại trong ngoài lời nói đều phản ánh cậu ta là một người xấu.
Lâm Tô Diệp không quan tâm suy nghĩ cuộn trào trong lòng cậu ta, cô lạnh lùng bảo: “Mẹ cháu ở trong mắt cháu là kẻ mạnh hay kẻ yếu? Cháu đã từng bắt nạt bà ấy chưa?”
Nói xong cô nhìn chằm chằm vào mắt Cố Nguyên Trinh như thể nhìn chằm chằm vào Cố Nguyên Trinh của mười mấy năm sau.
Cậu hiếu thuận sao? Cậu tôn trọng mẹ mình sao?
Một người không đủ tôn trọng mẹ mình, tôi dám cho con mình lại gần cậu sao?
Hôm nay của một người chính là ngày mai của cậu.
Thay đổi sẽ không đến đột ngột vào một ngày nào đó trong tương lai mà luôn là sự thay đổi của hôm nay mới mang tới sự thay đổi của tương lai.
Cố Nguyên Trinh chỉ cần bây giờ không thay đổi vậy cậu ta của mười mấy năm sau vẫn sẽ là bộ dáng tổn thương Toa Toa đó.
Cho dù là khi nào gặp được cậu ta, cô đều sẽ canh chừng nghiêm ngặt, nhìn chằm chằm vào cậu ta, tuyệt đối sẽ không để cậu ta tùy tiện lại gần con gái mình, cho dù bây giờ vẫn là trẻ con, sẽ không xảy ra chuyện tương lai nhưng vẫn không thả lỏng.
Cố Nguyên Trinh bị cô nhìn chằm chằm lại sợ hãi trong lòng, theo bản năng lùi lại một bước, cậu ta không biết tại sao mình lại sợ cô.
Rõ ràng cô trông rất vô tội, dáng người còn thấp hơn cậu ta gần một cái đầu, cô yếu đuối đi đường còn trượt ngã, da cô cũng mềm như vậy, một ngón tay của cậu ta cũng có thể chọc ngã cô.
Nhưng tại sao cậu ta lại sợ cô?
Trên đường có người qua lại, mọi người đều đang vội đi làm, có người nhìn thấy chào hỏi Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp chào hỏi người qua đường một cách thân thiện, không hề để ý đến cậu ta mà đi vào thư viện.
Cố Nguyên Trinh ngây người, phản ứng đầu tiên lại là nhấc chân đi theo.
Trong lòng cậu ta là sông cuộn biển gầm, lại muốn lớn tiếng nói với cô: Dì là cái thá gì mà chỉ tay năm ngón với tôi. Cậu ta thậm chí còn muốn quay đầu bỏ chạy, không cần nhìn thấy cô nữa, người chán ghét tôi nhiều như vậy, dì có gì đặc biệt hơn người đâu?
Bản thân cậu ta có tiền, nếu quay người chạy đi mua vé xe lửa trở về thủ đô cũng được.
Cho dù không có thư giới thiệu, cậu ta thậm chí còn bớt được cả tiền mua phiếu, trộm chuồn lên xe cũng về được thủ đô.
Suy nghĩ trộm cắp này vừa nhảy ra, trong đầu cậu ta lại hiện ra ánh mắt dịu dàng mang theo châm chích và chế nhạo như vậy của Lâm Tô Diệp, như thể đang nói: “Nhìn thấy chưa, tôi nói không sai mà, cậu chính là người xấu.”
Cậu ta máy móc nhấc bước chân đi theo Lâm Tô Diệp vào thư viện.
Có người nhìn thấy Lâm Tô Diệp mới chào hỏi: “Tô Diệp, chàng trai trẻ này từ đâu tới đây, trông đẹp trai như vậy?”
Lâm Tô Diệp cũng cười ôn hòa: “Là cháu trai của trí thức Cố, từ thủ đô tới, lớn lên tuấn tú đúng không? Học hành cũng tốt, vừa ngoan vừa siêng năng, cũng khiến người ta thích lắm, nay không chịu tới sở thú chơi mà cứ đòi theo tôi tới thư viện giúp đỡ.”
Cố Nguyên Trinh bị bản lĩnh nói dối không chớp mắt của cô làm cho kinh sợ.
Đến thư viện, đám người Trương Khiết và Thái Tú Phương cũng đều ở đây, nhao nhao chào hỏi cô và khen Cố Nguyên Trinh lớn lên đẹp trai, dáng người cao.
“Chậc chậc, người ta lớn lên thế nào ấy chứ, trí thức Cố đã đẹp như vậy mà đứa cháu trai này cũng đẹp như thế, thật ngưỡng mộ người ta quá.”
Ngô Mỹ Na: “Tô Diệp, cháu trai cô có đối tượng chưa?”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Ngô Mỹ Na, cô làm người đi, Nguyên Trinh mới mười lăm tuổi thôi.”