Chương 773: Chất vấn 4
Lâm Tô Diệp cười dịu dàng với cậu ta, nói: “Biết ngay Nguyên Trinh là một thiếu niên vui lòng giúp đỡ người, sẽ không bốc đồng như thế mà.”
Toa Toa được Cố Mạnh Chiêu bế trong lòng, vẫy tay với đám người Lâm Tô Diệp: “Đi sở thú thôi!”
Cô út nói với Cố Mạnh Chiêu: “Nếu em có xe Jeep thì tốt rồi, ra cửa một xe chứa đủ hết.”
Cố Mạnh Chiêu cười bảo: “Đợi anh kiếm tiền sẽ mua Sedan cho em.”
Cô út: “Sedan bao nhiêu tiền?”
Cố Mạnh Chiêu: “Phiếu ngoại tệ hai trăm ngàn?”
Cô út cười ha ha: “Trí thức Cố, chúng ta cưỡi hổ còn thực tế hơn đấy.”
Một tháng cô ấy mới được năm mươi đồng, không biết đến khi nào mới kiếm đủ.
Hai trăm ngàn cô ấy cũng không đếm hết được.
Đợi bọn họ đi rồi, trong nhà không ai nói chuyện, lập tức yên tĩnh hẳn đi.
Bà Tiết thở dài.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, kêu mẹ đi chung sao mẹ không đi?”
Bà Tiết: “Ngược lại tôi cũng muốn, nhưng cái chân này của tôi đi không phải là kéo chân sao? Đến lúc đó sở thú chưa nhắm được mấy con đã phải trông tôi rồi.”
Chân bà ta không tốt, mùa đông vô cùng chậm chạp, không đi xa được.
Bà ta vặn mở radio: “Được rồi, tôi nghe radio, các cô đi làm đi.”
Một mình chung quy luôn buồn tẻ.
Lâm Tô Diệp đeo túi xách của mình, liếc mắt nhìn qua giường phòng tây, thấy một mình bà Tiết ngồi ở đó, trong tay cầm đế giày, vẻ mặt ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Tô Diệp biết bà ta đang buồn chán phát hoảng, hai ngày này người trong nhà đông đúc, cha Cố và mẹ Cố cũng ở đây, bà ta có người nói chuyện cùng, lúc này trong nhà không có ai, một mình bà ta ở đó rất vắng vẻ.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ tới thư viện chung với con đi.”
Bà Tiết á một tiếng, nâng mắt nhìn cô: “Sao cô vẫn chưa đi? Mau đi làm đi, muộn rồi.”
Lâm Tô Diệp nói lại một lần.
Bà Tiết: “Lạnh lắm, tôi không đi đâu.” Bà ta bắt đầu khâu đế giày.
Lâm Tô Diệp dẫn Cố Nguyên Trinh đi.
Tuyết chất đống ven đường phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, mặt đường được quét dọn sạch nhưng mùa đông có sương vẫn trơn trượt như cũ.
Lâm Tô Diệp đi giày da, chân trượt một cái, Cố Nguyên Trinh ở bên cạnh duỗi tay đỡ cánh tay cô.
Lâm Tô Diệp: “Cảm ơn cháu.”
Cố Nguyên Trinh hơi lúng túng, không buông tay đang đỡ cánh tay cô mà tiếp tục đi, tránh để cô trượt ngã.
Rõ ràng cô không thích cậu ta, cậu ta nên chán ghét cô mới đúng, cũng không biết tại sao cậu ta lại không chán ghét cô, ít nhất là không đành lòng để cô ngã thật.
Đi được vài bước, Cố Nguyên Trinh quyết định ngả bài với cô: “Dì Lâm, sao dì không thích cháu?”
Cậu ta thầm nghĩ ở đây không có người, cô không cần giả bộ nữa đi?
Lâm Tô Diệp không đáp mà hỏi ngược lại: “Cháu nói sao?”
Cố Nguyên Trinh: “Cháu cũng chưa từng đắc tội với dì thì phải?”
Cháu còn từng cứu Toa Toa nữa.
Lâm Tô Diệp: “Cho nên dì cũng chỉ không thích cháu trong lòng mà thôi.”
Dì chưa từng nói không thích cháu, cũng chưa từng nói với người khác không thích cháu, càng chưa từng làm gì cháu cả.
Cố Nguyên Trinh: “Cháu có hơi không hiểu.”
Nghe giọng điệu của cô, nếu cậu ta chưa từng cứu Toa Toa vậy có khả năng cô cũng không thèm nhìn cậu ta, thậm chí còn không cho cậu ta vào cửa thì phải?
Tại sao?
Lâm Tô Diệp: “Cố Nguyên Trinh, dì là một người mẹ, dì có con, cháu cũng có mẹ, đúng chứ?”
Cố Nguyên Trinh mang vẻ mặt nghi ngờ, gật đầu.
Lâm Tô Diệp: “Một người mẹ, cho dù bản thân cô ấy có làm gì thì lực chú ý đều ở trên người con mình, cứ hễ có chút biến động nhỏ, cô ấy đều sẽ biết.”
Cố Nguyên Trinh: “?”
Lâm Tô Diệp: “Trên sách nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, cháu đã từng đọc chưa?”
Cố Nguyên Trinh: “Đã đọc ạ.”
Lâm Tô Diệp: “Dì muốn con cái của dì kết giao với người chính trực và ấm áp, để bọn trẻ cũng làm người lương thiện và chính trực, để bọn trẻ có thể sống vui vẻ, thoải mái, không bị tổn thương.”
Cố Nguyên Trinh: “Cháu chưa từng tổn thương bọn họ mà?”
Lâm Tô Diệp: “Vậy chúa đã từng làm tổn thương ai sao?”
Cố Nguyên Trinh lắc đầu, đáp chắc như đinh đóng cột: “Tuy cháu không thích học hành nhưng cũng…” Giọng của cậu ta thấp hẳn đi: “Đánh nhau, nhưng cháu chưa bao giờ từng đánh người vô tội, cháu cũng chưa từng bắt nạt kẻ yếu!”
Cậu ta đi đánh nhau cũng toàn đánh người thích đánh nhau, cậu ta đi giành địa bàn cũng là địa bàn của mấy tên lưu manh đó.
Cậu ta không cướp thì cũng sẽ có người cướp, mấy tiểu thương đầu cơ trục lợi đó cũng phải giao tiền bảo kê, vậy giao cho ai mà không phải là giao?
Trước đây cậu ta theo Cố Nguyên Hoành lái xe ra ngoài, lên đường đi toàn mấy tháng liền, cũng sẽ gặp một vài tay chặn đường cướp của, nếu bọn họ không đánh lại vậy sẽ bị người ta đánh chết.