Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 772 - Chương 772. Chất Vấn 3

Chương 772. Chất vấn 3 Chương 772. Chất vấn 3

Chương 772: Chất vấn 3

Muốn nói hổ thẹn thì có, nhưng anh cũng không phải kiểu đàn ông thích chìm đắm trong hối hận đó.

Anh thà rằng tốn thời gian lên sự việc chứ không phải lên tình cảm.

Anh nắm tay Lâm Tô Diệp: “Vất vả cho em rồi.”

Cảm ơn cô đã cố gắng vì gia đình này, anh quanh năm không ở nhà, là cô ở bên cha mẹ và con cái.

Cô quen với giọng nói, dáng điệu và nụ cười của cha cho nên khi cô nhìn thấy Lương Kiếm Vân mới có cảm giác quen thuộc, mà anh… lại không có bao nhiêu cảm giác.

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Sao đột nhiên lại buồn nôn thế, anh giúp bọn em nấu cơm hai ngày, đã vất vả rồi!”

Tiết Minh Dực dịu dàng bảo: “Sau này sẽ làm nhiều hơn.”

Anh sẽ cố hết sức bớt thời gian ở bên người nhà, sẽ không để một mình cô chịu khổ nữa.

Qua một lúc, Đại Quân và Tiểu Lĩnh dẫn Toa Toa tan học, trên đường về gặp đám người bà Tiết đi dạo nên cùng nhau về nhà.

Cố Nguyên Trinh kéo Cố Nguyên Hoành rớt lại phía sau: “Anh, khi nào chúng ta mới về?”

Cố Nguyên Hoành: “Ở thêm vài ngày nữa, không phải em rất muốn chơi với đám người Đại Quân và Tiểu Lĩnh sao?”

Cố Nguyên Trinh có hơi mất hứng thú: “Bọn nó là trẻ con, không thú vị.”

Cố Nguyên Hoành liếc mắt nhìn cậu ta: “Trẻ con không thú vị? Vậy em cảm thấy ai thú vị?”

Cố Nguyên Trinh không dám nói.

Cố Nguyên Hoành: “Anh lại cảm thấy Tiểu Lĩnh rất giàu lòng chính nghĩa, Đại Quân giỏi động não nghĩ cách, so với phần lớn đứa trẻ mà anh từng gặp đều thú vị hơn đấy.”

Anh ta thấy Cố Nguyên Trinh không hào hứng cho lắm: “Không phải nói ngày mai sẽ tới sở thú sao?”

Cố Nguyên Trinh: “Trước đây anh từng dẫn em tới rừng hoang rồi, em không có hứng thú với sở thú.”

Cố Nguyên Hoành hơi nhíu mày: “Anh còn chuyện khác phải làm, vài ngày nữa em theo chú út trước đi, đợi anh làm xong việc thì về.”

Cố Nguyên Trinh cười đáp: “Được.”

Chỉ cần không theo nhện tinh là được.

Buổi chiều, ủy ban giáo dục lại phái xe tới đón cha Cố và mẹ Cố, hai người phải đi làm việc nên kêu Cố Mạnh Chiêu tiếp đón Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh.

Mẹ Cố trước khi đi còn kéo tay bà Tiết, không cần dùng lời nói cũng đã thể hiện hết tình cảm, coi như là bí mật giữa hai chị em.

Đợi bọn họ đi rồi, Tiểu Lĩnh và Đại Quân mong ngóng cô út trở về.

Tiểu Lĩnh: “Mẹ ơi, mẹ nói cô út và trí thức Cố dẫn bọn con đi sở thú đi.”

Lâm Tô Diệp: “Được rồi, mẹ nói sẽ giữ lời.”

Cố Nguyên Hoành vì phải đi làm việc nên kêu Cố Nguyên Trinh theo Cố Mạnh Chiêu.

Lâm Tô Diệp lại cười bảo: “Nguyên Trinh chắc chắn không có hứng thú với sở thú đâu, không bằng theo dì tới thư viện giúp đỡ đi, cuối năm rồi, thư viện bọn dì cũng có việc.”

Cố Nguyên Hoành sững sờ, anh ta cũng cảm thấy không đúng, hình như Lâm Tô Diệp vô cùng thích Cố Nguyên Trinh thì phải?

Nguyên Trinh từng nói không muốn tới sở thú, đây là nói với Lâm Tô Diệp?

Anh ta nhìn về phía Cố Nguyên Trinh, cứ cảm thấy hai người này có chút chuyện gì đó.

Cố Nguyên Trinh vẫn còn ngây người, tôi muốn đi sở thú!

Cố Nguyên Hoành cười đáp: “Vậy được, Nguyên Trinh, em theo giúp đỡ dì đi.”

Tiểu Lĩnh nhìn Cố Nguyên Trinh với vẻ khó hiểu, không phải anh luôn muốn ra ngoài chơi sao? Sau lúc này không tới sở thú lại muốn tới thư viện với mẹ?

Quả nhiên trẻ lớn và trẻ nhỏ khác nhau, đúng là rất hiểu chuyện.

Buổi tối lúc đi ngủ, Cố Nguyên Trinh muốn hỏi anh họ có phải có người đã nói xấu cậu ta với Lâm Tô Diệp hay không, nhưng Cố Nguyên Hoành vẫn luôn nói chuyện về nội dung ở phương diện học tập với Cố Mạnh Chiêu, cậu ta không thể chen lời vào được.

Cậu ta rất khó hiểu, trước đây anh họ không thích học, sao bây giờ lại thích học như vậy?

Học thú vị lắm sao?

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng Tiết Minh Dực đi tới bộ đội.

Lâm Tô Diệp lấy tiền và phiếu lương cho cô út, còn mang bánh khô và kẹo cho bọn họ, lại đeo thêm bình nước, kêu cô ấy và Cố Mạnh Chiêu dẫn lũ trẻ tới sở thú.

Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi cũng đi chung.

Cô út: “Chị dâu, chị không đi chơi chung sao?”

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Chị lớn lắm rồi còn tới sở thú làm gì, các em đi đi.”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Cố Nguyên Trinh.

Xuất hiện vấn đề thì phải giải quyết vấn đề, hoặc là giải quyết người có vấn đề, nhìn chằm chằm vào ngọn nguồn là chuẩn không cần chỉnh.

Cô quay người cười bảo Cố Nguyên Trinh: “Nguyên Trinh, cháu sẽ không quay người bỏ chạy, bỏ lại dì đấy chứ?”

Cố Nguyên Trinh: “…” Sao dì biết suy nghĩ của tôi?

Cậu ta siết nắm tay: “Không đâu ạ.”

Bình Luận (0)
Comment