Chương 771: Chất vấn 2
Thật ra bà Tiết không có ý kiến với việc quả phụ tái giá hay góa vợ tái hôn.
Khu vực nông thôn phụ nữ mất chồng, một mình không nuôi được con sẽ phải tái giá. Mà người chồng mất vợ, anh ta không thể xử lý được mấy việc trong nhà cũng phải tái hôn.
Đây không phải chuyện tự nguyện hay không mà là cuộc sống bức bách, nhất định phải làm.
Đương nhiên đây là những người trẻ tuổi.
Ông cụ bà cụ nông thôn năm sáu mươi tuổi, con cái đã thành gia lập thất, cháu trai cháu gái đầy cả sảnh đường rất ít có người kết hôn với người khác.
Vì bọn họ không cần phải giáo dục con cái nữa, ngược lại cần con cái phụng dưỡng mình.
Tái hôn liên quan đến hai gia đình, phân chia nhà cửa, con cái, sau trăm năm mai táng lại có hơi phiền phức.
Hơn nữa con cái cũng sẽ cảm thấy đà là ông cụ bà cụ rồi còn muốn tái hôn, già rồi không nên nết, mất mặt.
Dưới loại tình huống này, trừ phi là vài cán bộ có gia sản đó, còn lại thật sự rất ít người có suy nghĩ tái hôn.
Bà Tiết càng chưa từng nghĩ đến việc tìm một người khác.
Bà ta cào mái tóc hoa râm bị gió thổi loạn của mình: “Em gái, chị thật sự không nghĩ. Chị không muốn rời khỏi cháu trai, con cái chị cũng đều hiếu thuận cả…”
Mẹ Cố cũng nổi hứng trêu ghẹo: “Cho nên chị, chị chỉ nhìn trúng con người của Lương Kiếm Vân chứ không nhìn trúng gia sản của ông ấy, không muốn sống cùng ông ấy?”
Bà Tiết nghĩ ngợi một chút, cũng coi như đúng đi, bà ta cũng không giấu diếm gì, nói lại chuyện tại sao mình không nhịn được mà nhìn Lương Kiếm Vân với mẹ Cố.
Bà ta thật sự rất thích nhìn bộ dáng tươi cười đó, con người Lương Kiếm Vân này cũng rất tốt, nhưng bà ta chưa từng nghĩ tới chuyện tìm bạn già này.
Mẹ Cố nhìn bà ta với vẻ ngạc nhiên, “cười lên rất giống?” Nói như vậy bà ta cũng cảm thấy Lương Kiếm Vân cười lên rất có sức cuốn hút, khiến cả người ông ta đều có chút ánh sáng mặt trời.
Bà ấy hỏi có ảnh của ông Tiết để xem không.
Bà Tiết lắc đầu: “Người nông thôn bọn chị không thịnh chụp ảnh, không ai chụp cả.”
Khi đó công xã cũng không có tiệm chụp ảnh, muốn chụp ảnh phải xin thư giới thiệu vào huyện, đi một chuyến mất hơn nửa ngày, chậm trễ thời gian không nói, không thể kiếm công điểm lại còn tốn mất vài hào, đây chính là tổn thất lớn.
Trừ phi là những người có công việc, đơn vị yêu cầu, bằng không người nông thôn đều không chụp và cũng không có nhu cầu chụp.
Rất nhiều người từ lúc sinh ra đến khi chết đi cũng chưa từng chụp lấy một tấm ảnh nào.
Đây là bà ta được hưởng ánh sáng của con trai, hai năm gần đây mới được chụp không ít ảnh.
Mẹ Cố khoác cánh tay của bà ta: “Náo ra trò cười rồi, không sao, cuộc sống sau này càng ngày càng tốt, chúng ta từ từ sống, chụp thêm nhiều ảnh.”
Bà Tiết cười bảo: “Cuộc sống này thật sự càng ngày càng tốt, trước đây nào dám nghĩ đến.”
Đáng tiếc ông cụ không có phúc ấy, bà ta cũng chỉ có thể thì thầm nói với ông cụ vào lúc đốt tiền vàng.
Hai chị em lớn tuổi tay khoác tay tản bộ.
Đám người cha Cố cũng ra ngoài đi dạo, lúc này trong nhà yên tĩnh, Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực ngồi trước bàn uống trà nói chuyện.
Cô hỏi: “Anh không cảm thấy Lương lão có hơi quen mắt sao?”
Tiết Minh Dực cúi mắt hơi nghĩ ngợi một chút: “Hơi giống.”
Lâm Tô Diệp nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: “Chỉ hơi thôi sao?”
Tại sao cô và mẹ chồng đều cảm thấy cười lên rất giống nhỉ?
Tiết Minh Dực nắm bàn tay cô: “Em và mẹ sớm chiều ở chung với cha, nhìn kỹ hơn một chút.”
Anh chỉ thân với cha lúc còn trẻ một chút, đợi đến mười lăm tuổi sau khi tòng quân, hai năm cũng không gặp được cha một lần, mà thật ra cho dù anh và cha có gặp nhau cũng rất ít nhìn chằm chằm vào quá hai giây.
Ảnh hưởng từ bậc cha chú lưu truyền tới nay, giữa cha con trao đổi rất ít, cha anh và ông nội như vậy mà cha và anh cũng như vậy.
Có khả năng chỉ có lúc cha hấp hối, anh vẫn luôn tuân thủ mới ở lại thêm một lúc.
Khi cha qua đời anh có chút khủng hoảng và hối hận vì đã không nói chuyện và ở chung với cha nhiều hơn trong nháy mắt như vậy.
Nhưng lúc phải về bộ đội, anh lại biết những cảm xúc mềm yếu đó là không cần thiết.
Một người chọn gì thì phải kiên trì đi tiếp.
Nếu anh ở nhà, ở bên cạnh cha mẹ như anh cả và em ba, hiển nhiên có thể nói chuyện và trao đổi nhiều hơn một chút, nhưng anh chọn tòng quân nhập ngũ đã định trước sẽ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.