Chương 770: Chất vấn 1
Nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy mỗi lần em gái nhìn thấy ông ta quả thật đều hơi khác thường, đôi mắt rất sáng, nếu như ông ta nhìn lại, bà ta còn hơi ngại ngùng.
Lần đó bà ta vấp chân nói giày mới không vừa chân là cố tình thu hút sự chú ý của ông ta sao?
Hôm nay ông ta đi làm khách cũng là bà ta rót trà cho mình, lúc ăn sủi cảo bà ta cũng đặt thịt đầu heo trước mặt mình.
Bà ấy sẽ không thật sự có ý với mình đấy chứ?
Có thể sao?
Tại sao bà ấy lại nhìn trúng mình?
Ông ta về phòng mình soi gương, đẹp trai sao? Hình như cũng không, cùng lắm chỉ là cười lên ôn hòa hơn một chút mà thôi.
Sao em gái người ta có thể nhìn trúng mình được chứ?
Có lẽ bà ấy phát hiện ra vẻ đẹp nội tâm của mình chăng? Cũng đúng, em gái trông không giống người nông cạn như vậy.
Ông ta nở nụ cười, không ngờ khi mình làm lãnh đạo chẳng ra làm sao, nghỉ hưu rồi vẫn có sức hút.
Lúc này, mẹ Cố cũng kéo bà Tiết ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm, bà ấy kêu cha Cố cũng đi dạo cùng mấy người trẻ tuổi một chút.
Đi được một lúc, mẹ Cố mới bảo: “Chị, chị thấy anh lão Lương thế nào?”
Bà Tiết theo bản năng có hơi khẩn trương, hỏi cái này làm gì? Bà ta đáp: “Rất tốt, con người rất ôn hòa, nhiệt tình.”
Mẹ Cố cười đáp: “Chị có ấn tượng rất tốt về ông ấy đấy nha.”
Bà Tiết: “Cái đó… người ta giúp mình, mình cũng không thể không tốt được.”
Mẹ Cố: “Chị à, ông nhà chị cũng đi được vài năm rồi, chị có từng nghĩ đến tìm một bạn già không?”
Bà Tiết lắc đầu thành cái trống bỏi, vài lọn tóc xoăn bay loạn ra: “Không không không, chị cũng không muốn tìm đâu.”
Mẹ Cố có hơi nghi ngờ: “Chị, chị không nhìn trúng anh lão Lương sao?”
Bà Tiết ngây người: “Có ý gì?”
Mẹ Cố: “Thì… Lý Quế Trân đó, cô ấy nói hỏi ý của chị xem có bằng lòng bầu bạn với cha chồng cô ấy sống qua ngày không?”
Bà Tiết suýt chút nữa thì nhảy dựng, cái gì cái gì? Bà ta muốn bầu bạn với lão Lương sống qua ngày bao giờ?
Mẹ Cố thấy phản ứng của bà ta rất lớn, còn tưởng bà ta ngại ngùng: “Em biết chị cũng thấy lão Lương thuận mắt mà, bằng lòng nhìn thêm vài cái.”
Bà Tiết chỉ hận không thể đào ngay cái rãnh rồi chui tuột vào, hôm nay mình có lén nhìn lão Lương sao? Số lần nhiều không? Sao em gái cũng biết?
Toi rồi toi rồi, hỏng rồi hỏng rồi, bản mặt già này biết để đi đâu!
Mẹ Cố: “Thấy anh lão Lương cũng rất thích chị, bằng không cũng không cho Lý Quế Trân tới nói đâu…”
Bà Tiết ngây người, ông ta rất thích mình sao? Chuyện… chuyện từ khi nào? Thế này đúng là già mà không biết xấu hổ quá rồi.
Mẹ Cố an ủi bà ta: “Chị, chị tuyệt đối đừng cảm thấy ngại, chị nói xem không phải con người ta cả đời đều như vậy hay sao? Ở nơi cởi mở như nước ngoài, yêu đương và chia tay, kết hôn và ly hôn, ở góa tái hôn, đều rất bình thường.”
Bà Tiết trợn trừng mắt nhưng lại không nói ra được, bà ta không muốn tìm ông già!
Hai người đi được một lúc, trên mặt mẹ Cố lộ ra vẻ thương cảm, giọng nói có hơi mờ ảo trong khí trắng phả ra, bà ấy bảo: “Đời người dài như vậy hoặc ngắn như vậy, lúc còn trẻ đều cho rằng cả đời chỉ yêu một người nhưng trưởng thành rồi mới biết chỉ cần chị gặp nhiều, chị sẽ yêu những người khác nhau.” Bà ấy nở nụ cười: “Vân Phương không phải mối tình đầu của em đâu.”
Bà Tiết có hơi sững sờ, mối tình đầu là gì?”
Mẹ Có: “Lúc em mười sáu tuổi có thích một người đàn ông đến mê dại, anh ta ham thích đua xe, quyết đấu với người ta, có một ngày anh ta chết đi. Lúc đó em còn tưởng cả đời này sẽ không yêu ai khác nữa, sau này em gặp được Vân Phương. Em nói với anh ấy chuyện xưa của em, chúng em ước định nếu không còn yêu đối phương nữa thì chia tay, nếu như một người chết, người còn lại không cần ở nguyên tại chỗ đợi, đợi đến khi không còn đau khổ nữa thì tìm một người khác rồi bước tiếp.”
Mười năm về cơ sở rèn luyện đó, vài lần bà ấy nghĩ hay là mình chết đi, để ông ấy về nhà vẫn tốt hơn là cùng bà ấy chịu khổ.
Nếu bà ấy chết rồi, bà ấy bằng lòng để Cố Hưng Chương tái hôn, không muốn một mình ông ấy cô độc đến chết.
Một người sinh trưởng ở địa phương chưa từng chịu lễ rửa tội bằng ngôn ngữ ái tình hiện đại hóa như bà Tiết bị những lời liên quan đến tình yêu đó của Tô Phi từng ra nước ngoài du học, sống trong xã hội cởi mở, hưởng qua tự do yêu đương này làm cho ngơ ngác.
Mẹ Cố cười bảo: “Chị, ý của em là nếu chị muốn thì chị có thể tìm, đừng quan tâm người khác nói thế nào, nhìn thế nào. Chị xem mấy lão cán bộ đó, vợ chết rồi tìm lại mùa xuân nhiều như thế, tại sao chị lại không được?”