Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 769 - Chương 769. Cứ Việc Ra Điều Kiện

Chương 769. Cứ việc ra điều kiện Chương 769. Cứ việc ra điều kiện

Chương 769: Cứ việc ra điều kiện

Lý Quế Trân: “Tan làm về, vẫn... ở một mình thôi ạ.”

Mẹ Cố: “Cháu muốn giới thiệu bạn già cho lão Lương?”

Lý Quế Trân cười bảo: “Dì, dì đoán chuẩn quá, cháu nghĩ thế này, phận làm con cái như chúng cháu không thể chỉ lo công việc của mình mà bỏ qua người già được.”

Mẹ Cố nửa tin nửa ngờ: “Ngược lại cũng không sai, vậy cháu muốn tìm dì làm gì?”

Lý Quế Trân cười đáp: “Giúp nói với bên đàng gái là chúng cháu rất vui lòng, cứ việc ra điều kiện.”

Mẹ Cố có hơi hiểu ra: “Không phải cháu nhìn trúng bà chị của dì đấy chứ?”

Lý Quế Trân thầm nghĩ cái gì mà cháu nhìn trúng, không phải là cha chồng cháu nhìn trúng hay sao? Không phải bọn họ đã sớm nhìn nhau ưng ý rồi sao? Cô ta cười đáp: “Cháu thấy bọn họ cũng là có ý với nhau, chúng cháu là phận con cái, không thể thay trưởng bối cân nhắc trong đầu được sao ạ? Bọn họ không tiện nói ra vậy cháu đành chọc thủng lớp giấy cửa sổ này vậy, tránh cho ông cụ bị dày vò.”

Mẹ Cố có hơi nghiêm túc: “Chuyện từ lúc nào thế?”

Sao bà ta không biết chị nhìn trúng Lương Kiếm Vân? Lvk cũng nhìn trúng bà chị?

Lý Quế Trân thề thốt bảo: “Dì ơi, cháu nói không sai đâu, dì không nhìn thấy sao, lúc dì Trang nhìn cha cháu, ánh mắt đó… trời ơi không giống với nhìn người khác mà, vừa sáng vừa vui. Cha cháu vừa nghe nói dì Trang mời khách đã vui không khép được miệng lại. Dì nói xem, nếu như ông ấy không có ý vậy ông ấy có thể chủ động giúp gọi điện được sao? Nhiều người tìm ông ấy làm việc như vậy nhưng ông ấy để ý được mấy người?”

Mẹ Cố cũng có hơi không dám khẳng định lão Lương thật sự nhìn trúng bà chị: “Vậy dì giúp cháu nói thử xem sao?”

Bà ta thuộc phái tư tưởng mới, xưa nay ủng hộ tự do yêu đương và tự do tái hôn.

Lý Quế Trân mừng rỡ nói: “Dì chịu giúp vậy chuyện này thành công chắc rồi.”

Cô ta đã giúp một chuyện lớn như vậy, cha chồng và bà Tiết chắc chắn sẽ biết ơn cô ta, sau này mọi người ở chung cũng khách sáo hơn một chút.

Lương Kiếm Vân cũng không thể ở lại nhà họ Tiết quá lâu, ăn cơm xong, ba rưỡi chiều đã tạm biệt.

Lâm Tô Diệp mời bọn họ ở lại ăn tối.

Lương Kiếm Vân cười bảo: “Mọi người thịnh tình mời khiến chúng tôi được thương mà sợ, ngày tháng còn dài, sau này chúng ta lại tụ họp tiếp, có thời gian cũng thường tới chỗ tôi ngồi chơi nhé.”

Ông ta lại cảm ơn Tiết Minh Dực, khen Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Toa Toa thông minh hiểu chuyện: “Đừng quá trói buộc, cho các con ra ngoài chơi nhiều hơn, hùng ưng không thể nuôi như gà con được.”

Tiết Minh Dực gật đầu đồng ý.

Trước đây nuôi con thế nào anh thật sự chưa từng quản, chủ yếu là không có thời gian nên đều là Lâm Tô Diệp phụ trách, nhưng vợ nói kêu anh về nhà nhiều hơn phỏng chừng cũng là hy vọng anh có thể quản con nhiều hơn, vậy sau này anh thật sự phải vạch lại kế hoạch một chút, cố hết sức bớt nhiều thời gian về nhà.

Lương Kiếm Vân nói với Cố Nguyên Hoành: “Nguyên Hoành là một thanh niên có hoài bão, có tầm nhìn xa trông rộng, tương lai rộng mở, không có giới hạn, chăm chỉ học hành nhé.”

Cố Nguyên Hoành cảm ơn lời chỉ bảo của ông ta, hôm nay trò chuyện cũng nhận được lợi ích không nhỏ.

Lương Kiếm Vân: “Trước khi đi tới chỗ chú ngồi chơi nhé, chú giới thiệu vài người bạn già cho cháu làm quen.”

Ông ta không kết bè kéo phái, nhờ vả chức vụ gì cho con cái mình, đối với hậu bối trẻ tuổi đầy hứa hẹn chỉ tán thưởng, bằng lòng dẫn dắt mà thôi.

Cố Nguyên Hoành giúp ông ta mở cửa xe: “Ngày khác cháu nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi.”

Lý Quế Trân kéo bàn tay của Lâm Tô Diệp vẫn còn lưu luyến không buông, bộ dáng đó cho dù là phát ra từ tận đáy lòng hay là diễn đều khiến người trông mà tưởng là chị em ruột thịt.

Về đến nhà rồi, Lý Quế Trân khen nhà họ Tiết rộng rãi thoáng mát, con người biết làm việc với Lương Kiếm Vân.

Cô ta rót trà cho Lương Kiếm Vân: “Cha, trông dì Trang có vẻ rất thích cha đấy.”

Lương Kiếm Vân sững sờ: “Hả?”

Lý Quế Trân thầm nghĩ, cha giả bộ, cha giả bộ nữa đi, hai người liếc mắt đưa tình nghĩ người khác mù cả hay sao?

Cô ta cười bảo: “Cha không nhìn thấy sao, ánh mắt dì Trang nhìn cha khác với nhìn người khác.”

Lương Kiếm Vân hồi tưởng lại, ông ta cảm thấy tinh khí thần của em gái rất tốt, ánh mắt vô cùng sáng, nhưng có ý với ông ta?

Ông ta không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, bà ta đang ở đó trét tường nhìn chằm chằm vào ông ta, ông ta cảm giác được mới quay đầu nhìn bà ta, khi ấy bà ta có hơi ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment