Chương 768: Đừng có áp lực
Đại Quân không thích đọc nên nhét cho Toa Toa.
Toa Toa đứng trên ghế mở thư của Triệu Tú Phân ra, bắt đầu lớn tiếng đọc cho mọi người nghe.
Triệu Tú Phân viết mở đầu, phía sau lũ trẻ mỗi người một câu, Vương Thiết Thuận viết ba câu. Học sinh tiểu học hành văn có hơi không xuôi tai, Triệu Tú Phân cũng không sửa lại mà gửi nguyên vẹn qua đây, thể hiện sự chân thành của các bạn học.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh lại nhận được biểu dương lần nữa.
Lương Kiếm Vân khen xong lại nói với đám trẻ: “Các cháu cũng đừng có áp lực, chuyện này là các cháu muốn làm chứ không phải người khác ép các cháu làm. Cho dù giúp người khác cũng là bản thân cháu tự nguyện, tùy theo sức mà làm, không thể bị người trói buộc.”
Có vài người làm tốt chuyện vốn chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng sau khi bị người nâng đến một độ cao nhất định lại không thể tự quyết định cho mình, bạn làm gì người khác đều sẽ chỉ trò lấy thước đo đạo đức ra để đánh giá bạn, bạn không làm người khác sẽ cảm thấy tại sao bạn không làm? Bạn làm chuyện không phù hợp với tiêu chuẩn của người khác sẽ bị chỉ trích chửi mắng là làm không đúng.
Ông ta hy vọng đám trẻ hiểu những chuyện này từ sớm, tránh cho gặp phải loại chuyện này sẽ bị tổn thương.
Toa Toa trợn tròn mắt: “Bắt cóc!”
Cô bé đã từng bị bắt cóc!
Mẹ Cố xoa đầu cô bé, giải thích cho bé ràng buộc đạo đức là gì.
Toa Toa thở phào nhẹ nhõm, vẫn ổn vẫn ổn.
Đại Quân nghĩ ngợi một chút: “Chúng cháu sẽ viết một lá thư biểu thị đây không phải công lao của bọn cháu, không nên cảm ơn bọn cháu mà nên cảm ơn Đảng và chính phủ, là chính sách của Đảng và chính phủ mang tới lợi ích thực tế và sự thuận tiện cho mọi người!”
Lương Kiếm Vân cổ vũ: “Đứa trẻ này nhìn rất thông thấu, chính là như vậy.”
Cố Nguyên Hoành nhìn Đại Quân cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, đây là quan điểm mà một đứa trẻ mười tuổi nên có sao?
Đột nhiên anh ta nổi lên hứng thú, cảm thấy có thể nói chuyện thêm với Đại Quân, bồi dưỡng độ nhạy bén về chính trị của đứa trẻ này.
Tiểu Lĩnh thấy Cố Nguyên Trinh lại ngoan ngoãn ở đó cán vỏ bánh, cậu bé rất kinh ngạc, lén lút liếc mắt ra hiệu cho cậu ta.
Cố Nguyên Trinh mang vẻ mặt sống đã không còn gì luyến tiếc, em tưởng anh không muốn ra ngoài chắc? Có mẹ em ở đó như con nhện tinh lớn giăng lưới chờ anh, anh ra ngoài được sao?
Tiểu Lĩnh nhân lúc người khác không để ý, lén lút nói với Cố Nguyên Trinh: “Hôm nay Cát Phong còn hỏi em, bọn nó muốn chơi với anh.”
Mình không trốn học nhưng Cố Nguyên Trinh cũng không đi học, ra ngoài chơi vẫn được chứ nhỉ?
Cố Nguyên Trinh liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp theo bản năng.
Rõ ràng cô đang nói chuyện với Tiết Minh Dực ở bên nhà bếp nhưng lúc này lại quay đầu nhìn về phía cậu ta.
Cô là dơi tinh sao? Lắp radar luôn dò xét cậu ta!
Cậu ta hối hận vì đã theo anh họ qua đây, vốn chỉ muốn tới đây chơi thôi, nào biết tới rồi lại dính mạng nhện của nhện tinh lớn.
Bữa sủi cảo này ăn đến khí thế ngất trời, vừa náo nhiệt vừa thú vị.
Cha Cố và mẹ Cố còn có Lương Kiếm Vân, Cố Mạnh Chiêu có thể kể chuyện thú vị từ góc độ nghệ thuật, Tiểu Lĩnh và Toa Toa lại có thể từ góc độ nhi đồng mang tới niềm vui cho mọi người.
Chỉ có Cố Nguyên Trinh là như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Bà Tiết vô cùng vui vẻ, gọi mọi người: “Ăn nhiều vào nhé.”
Lương Kiếm Vân cười bảo: “Bữa cơm này vô cùng thư thái, tôi có thể ăn nhiều hơn bình thường một bát, thật sự cảm ơn.”
Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực vào bếp bưng canh sủi cảo lên cho mọi người, cô gọi Lý Quế Trân ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.
Lý Quế Trân nghe nói Lâm Tô Diệp học vẽ còn chủ động mời: “Chị là chủ nhiệm chính trị và giáo dục ở học viện mỹ thuật, có thời gian em tới trường học bọn chị, chị sẽ tìm một giáo viên tới đặc biệt dạy em.”
Lâm Tô Diệp vội vàng cảm ơn: “Vậy thì tốt quá.”
Lý Quế Trân không phụ trách dạy học cũng không biết vẽ tranh nhưng cô ta là cán bộ chính trị và giáo dục, quyền lực không nhỏ.
Ăn cơm xong, lũ trẻ đi học, Lâm Tô Diệp bổ hoa quả mời mọi người ăn.
Khi mọi người đang nói chuyện, Lý Quế Trân ra hiệu cho mẹ Cố ra ngoài với cô ta một chút, nói với nhau vài câu.
Mẹ Cố mượn cớ rồi ra ngoài cùng cô ta: “Quế Trân, cháu có chuyện gì sao?”
Nếu Lý Quế Trân lại giới thiệu đối tượng cho Mạnh Chiêu vậy quá không hiểu chuyện rồi.
Lý Quế Trân cùng bà ấy tản bộ trên đường cho tiêu cơm, thấy xung quanh không có người quen mới cười bảo: “Dì, là như vậy, dì xem cha cháu cũng có tuổi rồi, nghỉ hưu rồi công việc nhàn nhã, có đôi khi khó tránh khỏi quá nhàm chán.”
Mẹ Cố: “Chán? Không phải cả ngày ông ấy đều đi làm sao?”