Chương 767: Cậu ta kém cỏi như vậy sao?
Cố Nguyên Trinh nhìn bọn họ, cảm thấy mình vô cùng lạc quẻ với bọn họ, bọn họ đều là nhân vật ở tít trên cao, hào quang chói lóa, còn cậu ta...
Lần đầu tiên trong cuộc đời, vậy mà cậu ta lại sinh ra một chút tự ti.
Chút tự ti này cũng không phải đột nhiên tới mà là từ ánh mắt dịu dàng mang theo châm chích đó của Lâm Tô Diệp, từ thái độ thân thiết lại xa cách của cô, và từ lúc cô không cho phép cậu ta đụng vào Toa Toa.
Cậu ta còn nhỏ tuổi đã kiêu ngạo tự phụ, không coi người lớn ra gì, nhưng sự chán ghét của Lâm Tô Diệp lại khiến cậu ta... không thấy ngọt ngào gì cam.
Cậu ta kém cỏi như vậy sao?
Nhìn cô thân thiết vô cùng với Cố Mạnh Chiêu, không hề mang theo châm chích, đó là tốt thật sự.
Cô cũng rất thân thiết với Cố Nguyên Hoành, tuy rằng có hơi khách sáo nhưng cũng không châm biếm.
Sao lại chỉ mang theo chế nhạo với mỗi mình cậu ta?
Lẽ nào bà đồ cổ đó tuồn thông tin với cô?
Không thể nào, đồ cổ cũng không biết cô.
Cậu ta vốn cho rằng nhiều người làm việc như vậy cũng không thiếu cậu ta, cậu ta chuồn ra ngoài cũng không bị chú ý đến.
Kết quả cậu ta vừa định chuồn lẹ đã nghe thấy Lâm Tô Diệp nói với Cố Mạnh Chiêu: “Mạnh Chiêu, cậu dẫn Nguyên Trinh cán vỏ đi.” Cuối cùng còn tiếp tục khen Cố Nguyên Trinh: “Sao đứa trẻ này lớn lên lại ưa nhìn như vậy, có vài phần tương tự với Nguyên Hoành, là giống cha sao?”
Cô vừa hỏi như vậy, tầm mắt của mọi người đã rơi lên mặt Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh.
Cố Nguyên Trinh: “...”
Cố Nguyên Hoành lại thong dong tự tại, kể một chút về người trong nhà cho mọi người nghe, hai người bọn họ thật ra đều có hơi giống ông nội.
Cố Mạnh Chiêu thấy Cố Nguyên Trinh đứng ngây người ở đó mới dạy cậu ta cán vỏ.
Cố Nguyên Trinh là đứa trẻ thông minh, năng lực làm việc mạnh, vừa học đã biết, cán cũng vô cùng tròn.
Học được rồi cậu ta còn đặc biệt đặt vỏ đã cán xong trước mặt Lâm Tô Diệp, ngoài miệng cậu ta không nói nhưng lại lén lút quan sát cô, xem cô có biểu cảm gì.
Lâm Tô Diệp để mắt thấy hết toàn bộ chuyện này, cô hơi nhướng mày, lặng lẽ liếc mắt nhìn cậu ta vừa vặn đối diện với ánh mắt đang lén quan sát cô của Cố Nguyên Trinh.
Cậu ta đang đợi cô khen?
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Nguyên Trinh vừa học đã biết cán vỏ bánh rồi sao? Cán tốt lắm, đẹp giống của Đại Quân.”
Một chiêu này cô học của Lâm Uyển Tinh, trong mơ Lâm Uyển Tinh rất biết chèn ép Đại Quân, luôn vừa khen cậu bé vừa dùng cậu bé để lót đường cho Hồ Vệ Đông.
Đương nhiên Lâm Tô Diệp cũng không cần Cố Nguyên Trinh làm đá lót đường cho Đại Quân, Đại Quân rất ưu tú, không cần người khác lót đường, cô chỉ muốn dùng Đại Quân để đả kích Cố Nguyên Trinh để cậu ta đừng kiêu ngạo và tự phụ.
Cậu đã mười lăm rồi, biết cán vỏ bánh thì có gì mà ghê gớm? Con trai tôi tám tuổi đã rất giỏi rồi, cán còn đẹp hơn cậu!
Cậu còn nhỏ tuổi lại không chịu đi học, cả ngày chỉ muốn làm đại ca xã hội, thích cuộc sống có ơn báo ơn có thù tất báo đó, không thật lòng coi người ta là chuyện to tát gì, cậu là cái thá gì chứ?
Ở trong mắt tôi, có là hổ cậu cũng phải là mèo cho tôi.
Cô chỉ muốn khiến Cố Nguyên Trinh không thoải mái, khiến cậu ta cảm giác được địch ý của cô, như vậy sau này cậu ta sẽ chán ghét cô, chán ghét người nhà cô, chủ động cách người nhà cô xa thật là xa.
Một chút kiêu ngạo vừa mới dâng lên của Cố Nguyên Trinh lại bị cô đè nén xuống, đành lặng lẽ cán vỏ bánh, cán càng ngày càng nhanh, càng ngày càng đẹp.
Bà Tiết khen: “Đứa trẻ này thật giỏi quá, lúc đầu chưa biết làm, mới một lúc đã cán vỏ đã đẹp như vậy rồi.”
Cố Nguyên Trinh hiếm khi khiêm tốn đáp một câu: “Bà, cháu đã mười lăm rồi.”
Lúc ở thủ đô bướng bỉnh kiêu ngạo, mà lúc này lại như mọc thêm một chút lông thuận nhỏ mảnh, mang theo chút tủi thân.
Bà Tiết khen cậu ta: “Mười lăm tuổi cũng rất lợi hại, lần đầu đã học được rồi.” Bà ta thân với cha Cố và mẹ Cố, ngày thường cũng nói đùa với nhau: “Cháu nhìn ông năm và bà năm của cháu, bây giờ vẫn chưa biết kìa.”
Cha Cố: “Thật đó, cán vỏ khó quá, thật sự vuông thì dễ mà tròn thì khó.”
Buổi trưa, Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Toa Toa về nhà.
Nhìn thấy Lương Kiếm Vân ở đây, lũ trẻ đều vui vẻ, nhiệt liệt hoan nghênh ông ta.
Tiểu Lĩnh móc một xấp thư ra: “Ông Lương nhìn xem, đều là thư cảm ơn của các bạn học ở quê cháu viết đó, bọn họ cũng cảm ơn ông.”
Lương Kiếm Vân cười ha ha, nói: “Chuyện này chủ yếu là công lao của các cháu, ông cũng chỉ chuyển lời mà thôi.”
Ông ta kêu Tiểu Lĩnh và Đại Quân đọc cho mọi người nghe.