Chương 766: Đeo gông xiềng vào cho cậu
Lâm Tô Diệp nhìn anh, anh không cảm thấy giống sao?
Lý Quế Trân đã nhiệt tình chào hỏi cô, Lâm Tô Diệp không kịp nghĩ đến gì khác, vội vàng hỏi han.
Ltq xách túi lớn túi nhỏ chuẩn bị không ít quà, tuy rằng cô ta tính toán nhiều nhưng cô ta cũng cần thể diện, ra ngoài không thể mất mặt, cái nên chú trọng vẫn rất làm đến nơi đến chốn.
Cô ta không còn bộ dáng khẩn trương và khủng hoảng của trước đó chút nào nữa, thật sự giống như bạn thân, khách sáo lại không mất vẻ linh hoạt, gặp mặt rồi nói chuyện rất dễ nghe.
Bà Tiết có ấn tượng không tồi về cô ta, cô ta có thể cùng cha chồng ra ngoài làm khách chứng tỏ rất thân thiết.
Bà ta cười bảo: “Lần trước đã gặp, mời cháu tới nhà ăn cơm mà cháu lại ngại.”
Lý Quế Trân vội đáp: “Thất lễ thất lễ, lần trước Đào Hồng Anh tìm cháu có việc nên phải đi trước.”
Cô ta vừa nói vừa lén lút quan sát cha chồng và bà Tiết, xem bọn họ có hình động liếc mắt đưa tình gì không.
Mối quan hệ của hai người đã tốt như vậy cũng nên có manh mối gì chứ, nói không chừng còn phải bàn chính sự đây.
Cô ta cảm thấy nếu sự việc đã không thể tránh được vậy cô ta không bằng hóa bị động thành chủ động, dù sao cô ta có phản đối cũng vô dụng.
Bà cụ chung quy cũng phải vào cửa, thay vì cô ta phản đối cũng không được ích gì, đợi người khác làm rõ sự tình tới cầu hôn, không bằng cô ta chủ động bán chút nhân tình cho cha chồng và bà cụ, như vậy sau này bọn họ cũng sẽ biết ơn cô ta.
Cô ta chủ động thân thiết với bà Tiết hơn khiến Lâm Tô Diệp thấy có hơi kỳ lạ.
Cha Cố giới thiệu Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh cho Lương Kiếm Vân biết, lại kêu Cố Mạnh Chiêu nói chuyện với bọn họ.
Lý Quế Trân rất nhiệt tình chủ động: “Dì, em Tô Diệp, cháu cũng là người không thể ngồi yên được, để cháu giúp mọi người nấu cơm.”
Lâm Tô Diệp vội nói: “Làm sao có thể để khách giúp được, chị, chị vẫn nên ngồi nói chuyện với dì đi, ở đây gói sủi cảo rất nhanh.”
Trong nhà có thịt heo kho hôm qua, trong nồi đang nấu thức ăn, lại gói thêm sủi cảo nữa, vậy là hôm nay có thể ăn vô cùng phong phú rồi.
Lương Kiếm Vân không muốn bọn họ bận rộn mới bảo: “Tuyệt đối đừng rắc rối, tới nhà ăn gọi vài món là được rồi. Bình thường chú cũng ăn như vậy, không chú trọng, hôm nay chủ yếu là muốn tới chính thức gặp mặt mọi người, nói chuyện một chút.”
Mẹ Cố thân với nhà họ Lương nên không cần khách sáo, mời Lương Lão: “Vậy cùng nhau gói sủi cảo đi, cũng vui.”
Cha Cố cũng nói được, Tiểu Lĩnh không ở nhà không ai chỉ huy ông ấy chỉ có thể giã tỏi, ông ấy cũng có thể lên bàn trình bày cái kém cỏi của mình, ha ha...
Bọn họ cũng không ở trong bếp bận rộn nữa mà trực tiếp đóng cửa cùng nhau làm trong nhà chính.
Lâm Tô Diệp và bà Tiết không thể thiếu phải cảm ơn Lương Kiếm Vân đã giúp đỡ, cuối cùng quê nhà cũng có thể nối điện.
Lương Kiếm Vân lại càng thích nói chuyện về Đại Quân và Tiểu Lĩnh hơn, cảm thấy hai đứa trẻ này có tương lai, phải bồi dưỡng cho tốt.
Ông ta nói với mọi người: “Người có bản lĩnh thì rất nhiều, nhưng có thể nghĩ đến người khác trong lòng, làm việc cho dân chúng vậy đúng là đáng quý.” Ông ta khen Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực dạy dỗ tốt.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Cũng không cần các con tương lai nhất định phải làm gì, chỉ cần khỏe mạnh, đừng làm chuyện xấu, vậy tất cả đều tùy bọn trẻ thích là được.”
Cố Nguyên Trinh ở một bên cảm thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng dì ép Tiểu Lĩnh đi học lại còn nói không nghĩ gì.
Người lớn giả tạo như vậy đấy, ngoài miệng nói không cầu con cái có tương lai bao nhiêu nhưng trên thực tế lại không cho phép trốn học, không cho phép chơi cái này không cho phép chơi cái kia, nhất định phải học giỏi mới được.
Lâm Tô Diệp đảo mắt nhìn Cố Nguyên Trinh, lại thân thiết gọi cậu ta tới, kêu cậu ta nói chuyện với những trưởng giả có thân phận và có tư tưởng này.
Cho dù không nói, cậu cũng phải ngồi ngoan ngoãn một bên nghe cho tôi.
Đeo gông xiềng vào cho cậu!
Cố Nguyên Hoành và Lương Kiếm Vân nói chuyện rất ăn ý, Cố Nguyên Hoành khiêm tốn xin chỉ dạy, Lương Kiếm Vân cũng chỉ dẫn hậu bối, nói một vài lời rất có ích cho sự phát triển trong tương lai của anh ta. Cố Nguyên Hoành vốn lên kế hoạch nếu gia đình ông năm không về Bắc Kinh vậy anh ta sẽ về Bắc Kinh sớm một chút, nhưng gặp được Lương Kiếm Vân anh ta lại quyết định ở thêm vài ngày nữa.