Chương 765: Anh có thể về nhà nhiều hơn được không
Lâm Tô Diệp nắm áo may ô trước ngực anh, nhỏ giọng nói: “Tiết Minh Dực.”
Tiết Minh Dực: “Ừm!”
“Sau này... anh có thể về nhà nhiều hơn được không?” Đến bây giờ bọn họ đã kết hôn được mười năm nhưng tụ họp thì ít mà ly tán thì nhiều.”
Công việc mãi không làm xong, tương lai luôn không có bờ bến.
Anh đã là tham mưu trưởng trẻ tuổi, không cần thiết phải quá liều mạng thăng chức nữa.
Cô muốn anh về nhà nhiều hơn.
Tiết Minh Dực ôm chặt cô: “Được.” Anh hơi dừng lại: “Sau này sẽ cố về nhà nhiều nhất có thể.”
Lâm Tô Diệp vui mừng.
Chỉ cần anh thường xuyên về nhà, ở bên các con nhiều hơn, các con sẽ bị anh ảnh hưởng, không cần anh dạy dỗ các con nhiều bao nhiêu, tụi nhỏ vẫn sẽ lấy cha làm gương.
Bây giờ các con đều có thể cảm giác được cha thương bọn trẻ, Toa Toa thì vô cùng thích dính lấy anh.
Tuy rằng mấy chuyện trong mơ đó vẫn chưa xảy ra, nhưng cô cũng không thể lơ là đắc ý. Ít nhất sự thật chứng minh Tiết Minh Dực quả thật vẫn luôn bị vợ chồng Lâm Uyển Tinh mượn tiền, Hồ Thành Hâm quả thật cũng đã chết.
Nếu cô không chen một chân vào, vậy mối quan hệ giữa Lâm Uyển Tinh và nhà họ Tiết chắc chắn cũng sẽ càng thân thiết hơn.
Cô sợ nếu không cố gắng thay đổi thì những chuyện trong mơ đó sẽ xảy ra.
Cô từng nghĩ rốt cuộc giấc mơ đó là chuyện đã từng xảy ra hay là tình tiết chưa từng xảy ra? Bọn họ đang sống trong cốt truyện hay là cốt truyện đồng nhất với hiện thực? Những thứ này cô đều không thể kiểm chứng, cũng không phải thứ mà kiến thức của cô có thể lý giải được.
Cô không rối rắm mấy chuyện này nữa, điều duy nhất cô để ý chính là người nhà mình không bị tổn thương.
Cho dù cô biết đối xử với Cố Nguyên Trinh có hơi quá đáng nhưng cũng không hối hận.
Cố Nguyên Trinh đã mười lăm tuổi, nhận thức đối với thế giới này đã định hình, cậu ta khác với những đứa trẻ chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh mà thay đổi, cậu ta sẽ không dễ dàng bị người ngoài thay đổi, trừ phi bản thân cậu ta nhận thức, xuất hiện sự thay đổi và bản thân muốn thay đổi.
Nửa đêm sau Lâm Tô Diệp vẫn không ngủ được mà nghĩ về mấy chuyện này, đợi đến khi trời sáng Toa Toa mặc đồ ngủ chạy bịch bịch vào trong ổ chăn của cô, rúc vào trong cái ôm ấm áp thơm nhẹ của cô, khi cô bé làm nũng dính lấy người, cô đã chuẩn bị tâm trạng xong.
“Bé ngoan, mẹ rất yêu con.” Lâm Tô Diệp thơm lên gương mặt nhỏ của Toa Toa.
Toa Toa cười khanh khách: “Mẹ, Toa Toa cũng rất yêu mẹ, có cho con thật nhiều, thật nhiều đá quý và thật nhiều, thật nhiều quần áo mới, con cũng không đổi.”
Lâm Tô Diệp ôm chặt con gái, dính chặt lấy cô bé.
Tiết Minh Dực nhìn thấy, anh cũng cảm giác được sự khác thường của cô, từ lúc gặp Cố Nguyên Trinh ánh mắt của cô đã khác hẳn.
Nhưng anh không hỏi.
Hôm nay Lương Kiếm Vân tới cửa làm khách, lũ trẻ lại phải đi học, cô út cũng phải đi làm đợi đến tối mới về, nhưng Tiết Minh Dực vẫn có thể ở nhà nghỉ ngơi, tiếp tục giúp bọn họ nấu cơm.
Từ lúc Cố Mạnh Chiêu dẫn mấy người Cố Nguyên Trinh tới, Lâm Tô Diệp lại nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Cô vô cùng nhiệt tình với Cố Nguyên Trinh: “Nguyên Trinh, hôm nay chúng ta định gói sủi cảo, cháu phải ở lại giúp dì đấy nhé.”
Cố Nguyên Trinh: “...”
Cậu ta vốn muốn qua đây chào hỏi với anh họ rồi ra ngoài tìm mấy người Cát Phong chơi, cậu ta muốn tới nhà ga xem người chết đó là sao.
Cậu ta nhỏ giọng bảo: “Dì, cháu có thể ra ngoài chơi không?”
Lâm Tô Diệp: “Cháu xem, các em đều đã đi học cả rồi, một mình cháu chơi bọn nhỏ thấy sẽ thèm. Ngày mai ngày kia trường học bọn nhỏ cho nghỉ lại kêu chú út của cháu dẫn các cháu tới sở thú chơi.”
Cố Nguyên Trinh định nói mùa đông tới sở thú có gì hay mà nhìn? Phần lớn động vật đều ngáy khò khò, đó còn là ở loại rừng hoang tại Đại Sơn An Lĩnh đó, bên trong có hổ, gấu, sói thật đấy...
Cậu ta tiếp được ánh mắt của Cố Nguyên Hoành, ngoan ngoãn gật đầu với Lâm Tô Diệp: “Vâng ạ.”
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn bọn họ sau đó đi giúp hòa bột, Cố Mạnh Chiêu và Trịnh Viện Triều thì giúp băm nhân.
Hơn mười giờ, Lương Kiếm Vân và Lý Quế Trân mang quà tới.
Lâm Tô Diệp kéo Tiết Minh Dực đi tới tiếp đón khách, cô nhỏ giọng nói: “Anh đã gặp Lương lão bao giờ chưa?”
Tiết Minh Dực: “Chưa.”
Khi anh nhìn thấy Lương Kiếm Vân chào hỏi một tiếng rồi bắt tay, nhưng lại không có gì khác thường.