Chương 764: Em là tròng mắt của anh
Hồ Tiểu Mẫn vừa bị Lâm Uyển Tinh khích lệ bày tỏ tình cảm vừa phải học cách nhận biết người, mấy tên lưu manh không thể gần, những người chỉ biết nói lời đường mật không thể cần, những người thành tích không tốt không thể cần, những người thân phận quá kém cũng không thể cần... vì thế cô ta bắt đầu dây dưa không rõ với Lục Yến Sanh từ thủ đô tới.
Mà Toa Toa lại vừa gặp Cố Nguyên Trinh, bạn của anh hai đã yêu ngay.
Lúc đó, Tiểu Lĩnh ở đội vận động tỉnh còn Đại Quân lại đang học ở đại học Thanh Hoa, hơn nữa sớm đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, say mê kiếm tiền.
Tiết Minh Dực vẫn bận rộn công vụ ở bộ đội, Minh Xuân lại kết hôn không thuận lợi, bệnh tình lúc tốt lúc xấu ở quê nhà.
Mà Toa Toa mười lăm tuổi, dáng người cao ráo, tính cách phản nghịch lại tùy hứng, tuy rằng thông minh nhưng không thích học, chỉ muốn tới Hương Giang làm ca sĩ minh tinh.
Cô bé lừa Cố Nguyên Trinh rằng mình mười tám, sớm đã tốt nghiệp cấp ba nhưng không thi đỗ đại học, lại bị Cố Nguyên Trinh nhìn thấu.
Cậu ta nói mình và Tiết Bàng Bạc là anh em cũng chính là anh trai của cô bé, sẽ tìm người dạy cô bé học hát học nhảy và diễn xuất, nói sau này nâng cô bé lên làm ngôi sao, cậu ta và anh hai cùng nhau chiều cô bé tới mức càng ngày càng tùy hứng tùy tiện.
Một năm Tiểu Lĩnh xảy ra chuyện đó, cậu ta đồng ý ở bên cô bé.
Cậu ta nói với cô bé: “Em không phải quần áo, em là tròng mắt của anh.”
Từ đó về sau cô bé không thể dứt khỏi cậu ta được.
Sau khi Tiết Minh Dực biết đã điều tra Cố Nguyên Trinh, anh nói Cố Nguyên Trinh là một người rất tàn nhẫn, vừa chính vừa tà, rất độc ác với kẻ địch, cũng rất độc ác với bản thân mình và người mình yêu, nên không cho phép bọn họ quen nhau.
Anh giam con gái ở nhà, không cho phép cô bé ra ngoài, cô bé lại xin Lâm Uyển Tinh giúp đỡ.
Lâm Uyển Tinh nói dẫn cô bé ra ngoài tản bộ, cô bé lại đi tìm Cố Nguyên Trinh.
Cô bé nói với Tiết Minh Dực mình đã mang thai rồi, muốn ở bên Cố Nguyên Trinh, cô bé còn chỉ trích Tiết Minh Dực trước đây không quan tâm mình, bây giờ lại muốn quản mình.
Cô bé không có mẹ, Cố Nguyên Trinh lại làm rất nhiều chuyện mà chỉ mẹ mới làm vì cô bé.
Cậu ta đón sinh nhật với cô bé, cùng cô bé đi dạo, tìm người dạy cô bé hóa trang ăn diện, dạy cô bé hát và khiêu vũ...
Cô bé nói Cố Nguyên Trinh yêu mình còn hơn cha yêu mình, cô bé nói mình cần mẹ, nếu không thể ở bên anh ấy, con thà đi chết còn hơn.
Tiết Minh Dực ngồi ngây người hết một ngày một đêm, cuối cùng đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.
Nhưng sự thật chứng minh phán đoán của Tiết Minh Dực về Cố Nguyên Trinh là chính xác.
Cậu ta yêu thương cô gái của mình, không thể không có cô bé, bằng lòng chết vì cô bé nhưng lại không bằng lòng dừng lại vì cô bé.
Cậu ta mang sự nghiệp ra tận nước ngoài, vì ở đó có thể trải qua cuộc sống tùy tiện có ơn báo ơn có thù tất báo, cậu ta không muốn chịu sự trói buộc, không phục quản giáo, cậu ta không có cách nào luôn ở bên cạnh cô bé mãi được.
Cậu ta thậm chí không có cách nào đối diện với người cha vợ chính trực và hiên ngang này như Tiết Minh Dực.
Mới đầu Toa Toa vì giữ lại cậu ta đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ hơn, uy hiếp cậu ta đòi bỏ đứa con nhưng cậu ta vẫn đi.
Tâm trạng của cô bé quá kích động, con cũng không giữ được.
Hai năm sau cậu ta trở về, mặc cho cô bé chửi đánh vẫn quỳ dưới chân cô bé nói lúc gần chết chỉ nhớ đến em, ở trước mặt em anh không cần bất cứ tôn nghiêm gì cả, anh chỉ cần em thôi.
Nhìn vết thương trên người cậu ta, cô bé lại nghĩ đến anh hai rồi mềm lòng.
Nửa năm sau cậu ta lại đi, nói chỉ cần không chết sẽ trở về.
Đôi bên dày vò lẫn nhau lại khó dứt ra được.
Thẳng đến khi cô bé không thể chấp nhận được sự dày vò này nữa mà hoàn toàn sụp đổ.
Toa Toa khi đã sụp đổ chỉ biết kêu to: “Tôi muốn mẹ, tôi muốn mẹ...”
“Bé ngoan, mẹ ở đây!” Lâm Tô Diệp buột miệng thốt lên, lập tức giật mình tỉnh lại.
Trong phòng đốt lò, trong ổ chăn còn có một lò sưởi ấm hình người khiến Lâm Tô Diệp nóng đổ mồ hôi.
Tiết Minh Dực duỗi tay tới ôm cô: “Gặp ác mộng sao?”
Lâm Tô Diệp: “Ừm.”
Tiết Minh Dực nghe giọng mũi nặng của cô, bàn tay to nhẹ lau khóe mắt của cô, ôm chặt cô trong lòng: “Mơ thấy gì?”
Lâm Tô Diệp: “Các con... không ngoan.”
Tiết Minh Dực: “Bây giờ bọn trẻ thể hiện không tồi.”