Chương 763: Thật sự có người chết sao
Tiểu Lĩnh cảm thấy đánh nhau ngớ ngẩn lắm, lại không phải hai nước chiến tranh, mà hai nước chiến tranh cũng phải đàm phán trước cơ mà.
Đại Quân liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh, trong lòng có hơi an ủi, cả ngày mẹ ân cần dạy bảo nhắc nhở em chăm chỉ học hành, đừng đánh nhau, đừng khoe tài mạo hiểm, xem chừng đã có hiệu quả rồi.
Cố Nguyên Trinh thấy Tiểu Lĩnh không có hứng thú đánh nhau cũng hơi ngạc nhiên, cậu ta cũng không nói chuyện này nữa, lại hỏi ở đây có gì vui không, bọn họ có thể đi mạo hiểm.
Không đợi Tiểu Lĩnh nói, mấy người Cát Phong đã nhao nhao kể.
Cát Phong: “Có người bám vào xe lửa đi lậu đó, anh đã làm chưa?”
Mã Minh: “Nhà ga của bọn em đi qua một trạm nhỏ, ở đó đặt một cỗ quan tài, bên trong có người chết, đặt vài năm rồi, anh dám đi xem không?”
Lý Cương bảo: “Em biết một hầm trú ẩn trong núi, bò xó rất lâu rồi, bên trong cũng sâu lắm.”
Còn có người hô: “Các anh ai dám đi ra nghĩa địa ngủ một tối mà không sợ ma không?”
Cố Nguyên Trinh nói với Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Nghe cũng rất thú vị đấy, ở đây thật sự có người chết sao?”
Tiểu Lĩnh: “Có nghe nói nhưng bọn em cũng chưa từng thấy bao giờ.”
Bọn trẻ tan học phải về nhà ngay, ngày nghỉ cũng chơi ở đại viện, đến giờ thì về nhà ăn cơm, không có thời gian cả ngày chạy ra ngoài thám hiểm.
Bị bọn họ nói như vậy, Tiểu Lĩnh cũng có hơi động lòng muốn đi thám hiểm.
Lúc này đám người cô út đã huấn luyện xong, gọi mấy đứa trẻ về nhà.
Cát Phong rất ngưỡng mộ loại học sinh trung học rất có kiểu cách như Cố Nguyên Trinh: “Này, lúc nào chơi chung đi?”
Cố Nguyên Trinh: “Nói sau đi.”
Khi về nhà, Cố Nguyên Trinh đi thụt lại hai bước, nói với Tiểu Lĩnh: “Ngày mai các em phải đi học?”
Tiểu Lĩnh: “Đúng vậy.”
Cố Nguyên Trinh: “Ngày mai nhà các em vẫn mời khách, hay là chúng ta đi thám hiểm đi.”
Tiểu Lĩnh quay đầu nhìn, thấy đám người cô út đã về nhà.
Cậu bé nhỏ giọng đáp: “Không được, trốn học sẽ bị cha mẹ em đánh mất.”
Hình ảnh cậu bé và Đại Quân đánh nhau lần trước vẫn còn mới như in.
Cố Nguyên Trinh khẽ cười: “Em sợ bị người lớn đánh như vậy sao, thật đúng là trẻ ngoan, lúc nhỏ các em chưa từng trốn học, đời người mà chưa từng đánh hội đồng sẽ không hoàn chỉnh đâu.”
Tiểu Lĩnh nghe giọng điệu của anh ta hình như không trốn học và không đánh nhau rất mất mặt, còn chăm chỉ đọc sách rất mất thể diện vậy.
Thấy cậu bé do dự, Cố Nguyên Trinh nói: “Rất vui đó, một đám người bám vào xe lửa mới vui, đặc biệt là tàu chở hàng.”
Tiểu Lĩnh nhíu mày: “Trộm đồ là không được đâu! Cô út em là công an, chuyên bắt trộm đó!”
Cố Nguyên Trinh: “Đương nhiên không trộm đồ, chỉ bám vào xe lửa đi lậu thôi, rất kích thích, đội du kích đường sắt, em từng xem chưa?”
Tiểu Lĩnh: “Đó là nhờ xe bắt giặc, làm cách mạng, khác mà anh!”
Lúc này giọng nói của Lâm Tô Diệp truyền ra từ trong sân: “Tiểu Lĩnh, Nguyên Trinh, hai đứa ở ngoài sao?"
Tiểu Lĩnh lập tức hô: “Con về rồi ạ.”
Lâm Tô Diệp đi qua: “Mọi người đều vào nhà rồi, các con làm gì ở đây?”
Cố Nguyên Trinh nở nụ cười với cô: “Dì, cháu làm rớt ná thun của Tiểu Lĩnh, vừa tìm được.”
Lâm Tô Diệp gọi bọn họ về nhà sửa ấm, lát nữa tới ký túc xá ngủ.
Đợi đám người Cố Mạnh Chiêu về ký túc xá, Lâm Tô Diệp nhìn Tiểu Lĩnh: “Con với anh Nguyên Trinh ở bên ngoài nói gì thế?”
Tiểu Lĩnh cảm thấy tốt nhất vẫn đừng nên nói Cố Nguyên Trinh muốn bám vào xe lửa đi nhờ, tránh cho hại cậu ta bị đòn.
Cậu bé nói: “Cát Phong mời bọn con tới nhà ga chơi ạ.”
Lâm Tô Diệp: “Nhà ga rất nguy hiểm, muốn chơi thì kêu cô út và trí thức Cố dẫn các con tới sở thú chơi đi.”
Đôi mắt của Tiểu Lĩnh sáng ngời: “Được ạ!”
Lâm Tô Diệp lại bắt đầu mơ thấy giấc mơ đó, còn chi tiết và hoàn chỉnh hơn cả trước đây.
Giấc mơ đầu tiên của cô chính là một bộ phim truyền hình, đất diễn của người nhà mình ít, chủ yếu đều là tình tiết yêu đương và sự nghiệp của nam chính và nữ chính, còn có chuyện xưa của cha mẹ và người thân của bọn họ.
Sau đó lũ trẻ lớn lên, cô biến thành người trong suốt ở bên cạnh bọn trẻ, biết một vài chuyện của người nhà mình, có lẽ vì chịu giới hạn của góc nhìn cốt truyện nên thứ cô nhìn thấy cũng có hạn.
Lần này có khả năng là vì sự xuất hiện của Cố Nguyên Trinh nên cô đã mở khóa toàn bộ tình tiết, biết rất nhiều chuyện mà trước đây không biết.
Khi đó Toa Toa, Vương Á Nam, Hồ Tiểu Mẫn cùng vài cô gái khác qua lại thân thiết, Lâm Uyển Tinh thân là trưởng bối nữ tri thư đạt lễ, dịu dàng dễ gần lại thấu hiểu ý người có ảnh hưởng vô cùng lớn tới các cô gái.
Cô ta luôn nói con gái phải dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình, dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.