Chương 762: Có dám bám vào xe lửa không? 4
Cậu ta móc vài đồng tiền ra chia cho Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Hai người vội xua tay ý bảo không lấy.
Tiểu Lĩnh thật sự rất kinh ngạc: “Mẹ anh không đánh anh sao?”
Cố Nguyên Trinh nở nụ cười: “Mẹ anh mặc kệ anh thôi.”
Tiểu Lĩnh vô cùng ngưỡng mộ: “Mẹ anh thật...”
Tốt hay là không tốt đây? Được hay không được đây?
Tiểu Lĩnh trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng cậu bé cười bảo: “Mẹ anh thật sự không biết quản con, con trốn học thì phải đánh chứ.” Cậu bé khua tay múa chân: “Cành mận gai, ván trúc, cái nào tiện thì vớ lấy cái đó đánh.”
Cố Nguyên Trinh: “...” Cậu ta nhìn Tiểu Lĩnh: “Em... bị đánh bao nhiêu lần rồi?”
Tiểu Lĩnh lập tức đáp: “Làm gì có, chưa một lần nào luôn! Em chưa bao giờ trốn học! Mẹ em trông chừng kỹ lắm, cho dù xin nghỉ cũng phải kiểm tra với giáo viên cơ.”
Còn nữa, bọn trẻ còn có một giám sát viên đuôi nhỏ, chỉ tới lớp mầm kể chuyện xưa, đến gần giờ tan học còn phải để giáo viên người ta đưa tới trường học đón hai đứa trẻ tan học.
Cố Nguyên Trinh cũng rất tò mò về Toa Toa, hỏi Tiểu Lĩnh: “Toa Toa thật sự cùng học lớp bốn với các em sao?”
Tiểu Lĩnh: “Đương nhiên rồi.”
Cố Nguyên Trinh: “Con bé ngồi ở đó không thấy chán sao? Có làm loạn không?”
Tiểu Lĩnh: “Em ấy nghe giảng này, trả lời câu hỏi này, nhàm chán gì chứ? Cứ vài phút giáo viên lại khen em ấy, hỏi em ấy có khát không, có cần xuống đất nghỉ ngơi không, em ấy có biết làm loạn đâu?”
Cố Nguyên Trinh nở nụ cười: “Em ấy thật đáng yêu.”
Tiểu Lĩnh: “Nếu em ấy không giống như quản gia nhỏ thì cũng rất đáng yêu đấy, em ấy chính là đặc phái viên của mẹ em.”
Cố Nguyên Trinh tiếc nuối nói: “Anh không có em gái.”
Tiểu Lĩnh thấy mấy người Cát Phong và Mã Minh thò đầu vào từ bên đó, mới xùy một tiếng: “Các cậu lén lén lút lút làm gì đó?”
Cát Phong duỗi canh tay với chân ra: “Đây cũng không phải nhà cậu, ai lén lút?”
Mã Minh cũng đánh quyền lung tung: “Đúng đó, các cậu có thể tới, lẽ nào bọn tớ không thể tới?”
Mấy người đang ở một bên nói mát nhưng không chỉ đích danh tên họ, không còn nói mấy từ mang tính sỉ nhục nữa, cho dù biết bọn họ nói ai cũng không thể tính toán, càng không thể chôn bọn họ vào hố.
Sau lần trước bọn họ vô cùng không phục, vẫn thích khiêu khích một chút, nhưng không quá làm nên sóng gió gì.
Mấy đứa bọn họ biết nhà Đại Quân và Tiểu Lĩnh có người thân nên vẫn luôn để ý động tĩnh, biết bọn trẻ tới bên sân huấn luyện còn đặc biệt chạy tới xem.
Cố Nguyên Trinh vừa liếc mắt nhìn mấy người Cát Phong đã biết đây là mấy nhóc lưu manh “trứng mềm” gia đình có chút bối cảnh, bản thân không học hành lại không có bản lĩnh lớn bao nhiêu, chỉ thích gây rối, bắt nạt học sinh bình thường, loại người này không thông minh nhưng cũng không gây ra phiền phức lớn vì bọn họ đều sợ bị đòn.
Cậu ta ở trường học đã từng đánh không ít lưu manh trứng mềm như vậy, không khỏi có hơi ngứa tay, cậu ta hỏi Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Bình thường các em có đánh nhau không?”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ em không cho.”
Cố Nguyên Trinh: “Chưa từng đánh hội đồng sao?”
Tiểu Lĩnh: “Có, em nghe nói đại viện hải quân bọn họ có người kéo bè kết phái chạy tới đại viện lục quân đánh nhau, nhưng toàn là cấp hai thôi, chứ tiểu học không có.”
Học sinh lớp sáu tiểu học muốn đánh nhau cũng giả thành cấp hai, hơn nữa bọn họ cũng không dám đánh trong trường mà toàn ra ngoài hẹn đánh.
Tiểu Lĩnh chỉ là nghe nói chứ chưa từng đi góp vui.
Khoảng thời gian bọn họ tới quân khu này, ngoại trừ xung đột với mấy người Mã Minh ra, những người khác cũng không bắt nạt bọn trẻ.
Cho dù là mấy học sinh cấp hai lưu manh đó cũng chưa từng bắt nạt học sinh tiểu học, bọn họ có quy định bất thành văn rằng đánh nhau với trẻ con không cần biết cậu đúng hay là cậu sai, đều phải chịu phạt thật nghiêm, cho nên học sinh cấp hai chưa từng tới đánh học sinh tiểu học.
Trường học quân khu vẫn có sự khác biệt với bên ngoài.
Cố Nguyên Trinh: “Mấy đứa này rất thiếu đòn.”
Mấy đứa thèm đòn thường thích khiêu khích người khác.
Đại Quân: “Không cho phép đánh nhau!”
Anh đánh nhau cũng không thể liên lụy tới bọn tôi được.
Cố Nguyên Trinh: “Anh dạy các em đánh nhau thế nào mới có thể thắng, như vậy đợi các em lên cấp hai đánh nhau với người ta cũng có sự chuẩn bị.”
Đại Quân rất lạnh lùng, Tiểu Lĩnh lại... không hứng thú cho lắm.
Cha cậu bé, đại ca của cậu bé và cô út đều rất biết đánh nhau, đều có thể dạy cậu bé, hơn nữa cho dù lên cấp hai cũng không ai dám bắt nạt cậu bé. Đại Quân học giỏi có giáo viên bảo vệ, cậu bé và Đại Quân, Lam Hải Quân, Vương Tiểu Lợi là bốn người, còn có các bạn học khác cũng tốt với bọn trẻ, ai dám đánh bọn trẻ chứ?