Chương 761: Có dám bám vào xe lửa không? 3
Cô ta cười nói: “Cha, vừa vặn quá, con cũng không có việc gì.”
Lương Kiếm Vân liếc mắt nhìn cô ta: “Nếu người ta đã mời con vậy con cũng đi cùng đi.”
Lý Quế Trân: “Được ạ, con đi chuẩn bị quà.”
Phía bên Lâm Tô Diệp ăn cơm tối xong sắp xếp ký túc xá một chút.
Buổi tối Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh đi tới ký túc xá của Tiểu Trịnh, cha Cố ở chung một phòng với Cố Mạnh Chiêu, còn Mẹ Cố ngủ chung ở phòng tây, dù sao giường cũng lớn.
Cô út nói với Cố Nguyên Hoành: “Chúng ta đi đấu võ tí đi.”
Quân khu có một sân huấn luyện trong phòng cỡ nhỏ trông cũng không tồi, thiết bị cũng đầy đủ.
Cô ấy muốn học vài chiêu với Cố Nguyên Hoành.
Cố Nguyên Hoành cười đáp: “Vậy cô cũng phải nương tay đấy.”
Lâm Tô Diệp nói với Cố Mạnh Chiêu: “Mạnh Chiêu, cậu cũng dẫn Nguyên Trinh ra ngoài chơi đi.”
Cố Mạnh Chiêu không biết đánh nhau nhưng thích nhìn Minh Xuân huấn luyện, chỉ là thấy cô ấy bị thương cũng rất đau lòng.
Cố Nguyên Trinh vui lòng đi, chỉ cần không bị đôi mắt như nước trong veo mang theo gai nhọn đó của Lâm Tô Diệp nhìn chằm chằm thì đi đâu cũng được hết.
Tiểu Lĩnh kéo Đại Quân cùng đi chung, xem cậu bé thắng Cố Nguyên Trinh thế nào.
Lâm Tô Diệp kiềm chế sự lo lắng của mình, cảm thấy Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng không phải trẻ con, chắc hẳn có phán đoán của mình, cho nên cô không ngăn cản bọn trẻ chơi cùng Cố Nguyên Trinh.
Cô không thể vẫn luôn trói con trai bên mình được, bọn trẻ cũng cần trưởng thành.
Toa Toa cũng muốn đi chơi cùng.
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Bé ngoan, bên ngoài lạnh, con khiêu vũ với bà nội đi.”
Toa Toa ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng, con vẫn thích khiêu vũ hơn.”
Cô bé ngâm nga trong miệng, chạy bịch bịch đi tìm mấy người mẹ Cố khiêu vũ.
Tiết Minh Dực thì lại giúp thu dọn phòng bếp một chút.
Lúc này không có máy hút mùi, phòng bếp chỉ dựa sát cửa sổ thông gió, rất dễ tích khói dầu và tro bụi.
Dọn dẹp xong, Lâm Tô Diệp cũng nấu xong nước nóng trong nồi đun nhỏ bên phòng tắm, nói với Tiết Minh Dực: “Anh tắm ở nhà hay là vẫn tới nhà tắm?”
Trong đại viện có nhà tắm, mỗi ngày mở từ chín giờ sáng đến chín giờ tối.
Tiết Minh Dực: “Tắm qua ở nhà là được.”
Chủ yếu là gội đầu.
Anh biết Lâm Tô Diệp cũng phải gội đầu nên nói đợi lát nữa sẽ giúp cô gội.
Mẹ Cố xuống rót nước nhìn thấy hai người ở phòng bếp ân ái như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, anh trai và chị dâu tốt như thế, sau này Minh Xuân học y như vậy, chắc chắn cũng sẽ rất ân ái và viên mãn với Mạnh Chiêu.
Nghĩ đến hai năm nữa mình có thể bế được cháu trai cháu gái mềm như bông giống như Toa Toa, trong lòng bà ấy lại vui không chịu được.
Sân huấn luyện, cô út và Cố Nguyên Hoành đều cởi áo khoác, mặc mỗi áo cộc tay bên trong tỷ thí, Cố Mạnh Chiêu giúp bọn họ tính điểm.
Tiểu Lĩnh và Cố Nguyên Hoành thi bắn ná thun, Đại Quân làm trọng tài, hai người lại bắn ngang tay.
Vì Cố Nguyên Trinh bắn ná thun quá tốt nên Tiểu Lĩnh đã hơi thay đổi ấn tượng về cậu ta.
Tiểu Lĩnh: “Các anh ở thủ đô chơi gì vậy?”
Cố Nguyên Trinh kể mấy chuyện khá vui ở đầu đường xó chợ đó cho cậu bé nghe, đốt pháo chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ còn chia nhau giúp bốc gạch để đánh nhau, đào hố để đối phương rớt vào, còn mang theo ống nước...
Tiểu Lĩnh nghe mà kêu oa oa, thật sự khâm phục.
Bọn họ cũng gan thật, cuộc sống nhỏ này thật sự chấn động lòng người quá, không hề giống với mình sống ở nơi này tí nào.
Đại Quân trừng mắt nhìn cậu bé, cảnh cáo cậu bé lau sạch nước miếng đi.
Ngưỡng mộ mấy thứ này, mông em ngứa rồi hả.
Tiểu Lĩnh lại hỏi Cố Nguyên Trinh đội vận động ở trường học bọn họ thế nào, có gì chơi vui không.
Cố Nguyên Trinh: “Ờm, anh không thường tới trường cho lắm.”
Mấy thiếu niên ở tuổi bọn họ trốn học thì nhiều mà đi học thì ít.
Đặc biệt là trước khi kỳ thi đại học khôi phục, đi học vô dụng, tốt nghiệp cấp ba còn bị ép về quê, có vài người tốt nghiệp cấp hai không ăn được cơm cũng đành phải về quê, hiển nhiên càng không ai muốn học hơn.
Mấy đứa trẻ lớn như bọn họ còn chưa đến tuổi về quê mà công việc cũng không đến phiên làm, đi học cũng vô dụng, trên cơ bản đều lêu lổng chơi bời trong thành phố, gây chuyện thị phi khắp nơi.
Có thể nói, bọn họ là nhân tố bất ổn định trong xã hội giống như những thanh niên trí thức về thành mà không có công việc.
Cậu ta nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tiểu Lĩnh, đắc ý nói: “Ở tuổi của anh, rất nhiều người đều không tới trường, bọn anh thành lập một băng phái nhỏ chiếm giữ bốn con phố, cứ hễ có người lén lút làm ăn nhỏ ở bốn con phố này đều phải nộp phí bảo kê cho bọn anh.”