Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 760 - Chương 760. Có Dám Bám Vào Xe Lửa Không? 2

Chương 760. Có dám bám vào xe lửa không? 2 Chương 760. Có dám bám vào xe lửa không? 2

Chương 760: Có dám bám vào xe lửa không? 2

Vì sự phòng bị của Lâm Tô Diệp nên chút đề phòng này trong mắt Tiểu Lĩnh có tính là gì đâu, theo quan điểm của Cố Nguyên Trinh thế này là vô cùng thân thiết.

Lâm Tô Diệp nhóm lửa còn Tiết Minh Dực bỏ mì, cô nhìn anh mà cười.

Tham mưu trưởng Tiết lạnh lùng ít nói trong bộ đội, lúc này lại quấn tạp dề nấu cơm thật sự rất đẹp trai!

Cô thật sự rất động lòng, cho dù hai người có là vợ chồng lâu năm vẫn rất động lòng.

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn cô: “Sao thế?”

Lâm Tô Diệp nhỏ giọng bảo: “Tiết Minh Dực, anh thật đẹp trai!”

Tiết Minh Dực không nghe rõ, nghiêng người dựa sát vào cô: “Sao cơ?”

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Em nói anh nấu cơm rất ngon.”

Tiết Minh Dực lau ít bụi tro trên mặt cô: “Sau này có thời gian sẽ về nhà nấu cho bọn em ăn.”

Ăn xong cơm tối, Lâm Tô Diệp mời cha Cố và mẹ Cố ở lại một đêm, Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh cũng là ân nhân nhà mình, tiếp đón hai ngày cũng là chuyện nên làm.

Cô đề phòng Cố Nguyên Trinh vẫn hoàn đề phòng, ngoài mặt lễ nghi nên có vẫn không thể thiếu, hơn nữa Cố Nguyên Trinh mới mười lăm tuổi, khi cậu ta bắt đầu gây sức ép ít nhất cũng phải mười bảy tuổi.

Lâm Tô Diệp bàn bạc với cha Cố và mẹ Cố, muốn mời Lương lão tới ăn cơm, cũng coi như cảm ơn người ta đã giúp.

Tiểu Lĩnh ồn ào, vậy mà người ta còn ủng hộ, hơn nữa công xã cũng có thể nối điện, ân tình này phải đền đáp.

Tặng quà thì không cần thiết vì người ta không cần thứ này, nhưng một bữa cơm đầm ấm nóng hổi vẫn nên có.

Mẹ Cố: “Được chứ, ngày mai chắc chắn ông ấy rảnh, vài ngày trước còn nói tiết đông chí kêu chú dì qua ăn cơm mà.”

Lâm Tô Diệp nói với bà Tiết: “Mẹ, mẹ đi gọi điện cho Lương lão đi ạ.”

Bà Tiết: “Sao lại kêu tôi gọi?”

Lâm Tô Diệp: “Có phải mẹ tới cửa mời người ta giúp làm việc không?”

Mẹ Cố cười bảo: “Chị, em đi chung với chị.”

Bà Tiết khoác tay bà ấy cùng tới ban thông tin liên lạc gọi điện.

Điện thoại thông rồi, là giọng của phụ nữ.

Nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, bà Tiết ngược lại không khẩn trương, còn rất ôn hòa chào hỏi người ta, nói tìm đồng chí lão Lương.

Lý Quế Trân: “Dì chính là dì Trang đúng không?”

Bà Tiết: Dì Trang nào ở đây?

Mẹ Cố đẩy bà ấy, ý bảo gọi chị đó.

Bà Tiết lấy lại bình tĩnh, mọi người đều gọi bà ấy là thím Tiết, bác gái, đây vẫn là lần đầu tiên được người ta gọi là dì Trang.

Bà ta cười đáp: “Đúng, là tôi, trước đó mời đồng chí lão Lương giúp cho ý kiến, bây giờ công xã chúng tôi sắp được nối điện rồi, mọi người đều rất biết ơn. Ngày mai chúng tôi muốn mời ông ấy tới ăn cơm, cha mẹ của Mạnh Chiêu cũng ở đây.”

Lý Quế Trân rất muốn từ chối hộ cha chồng nhưng lại không dám, mới thử thăm dò bà Tiết.

Bà Tiết lại không nghĩ nhiều như vậy, bà ta nghe ý tứ của Lý Quế Trân hình như cũng muốn tới ăn cơm thì phải? Nên bà ta hào phóng nói: “Cháu cũng tới đi, trẻ con có thời gian cũng dẫn qua luôn nhé, cùng nhau náo nhiệt.”

Dù sao trong nhà cũng có nhiều rau và thịt như vậy, mời khách thì hào phóng một lần đi.

Lý Quế Trân cũng ngây người, không ngờ bà Tiết lại không sợ người như thế, vậy mà ngay cả mình cũng mời luôn.

Cô ta cảm thấy bà Tiết rất coi trọng cha chồng, vì cha chồng mà ngay cả con dâu tương lai cũng muốn lấy lòng, trông nước đi này cũng khá tương tự với dì Ngô đấy.

Sau khi cô ta cúp máy lại ra ngoài tìm Lương Kiếm Vân đang đi dạo.

Ông cụ từng này tuổi rồi vẫn thích cùng cháu trai ở bên ngoài đạp tuyết nghe tiếng bịch bịch, Lý Quế Trân cũng rất bất đắc dĩ.

Vừa vặn Lương Kiếm Vân trở về, nghe cô ta nói nhà họ Tiết mời mình qua ăn cơm mới cười bảo: “Gia đình em gái đúng là nhiệt tình, người ta vô cùng tốt, người lớn trẻ con đều khiến người yêu mến.”

Trong lòng Lý Quế Trân thì nghĩ: Là em gái vô cùng khiến người yêu mến thì có, nhìn cha xem, vừa nghe em gái gọi điện tới đã cười không khép được miệng rồi.

Cô ta thăm dò: “Cha, vậy chúng ta có đi không?”

Lương Kiếm Vân cười đáp: “Cha chắc chắn đi rồi, nếu như các con không có thời gian thì không cần đi, cha có chuyện cần nói với cha Cố và mẹ Cố.”

Ông ta rất muốn nói chuyện tử tế với cha mẹ của Đại Quân và Tiểu Lĩnh, liên quan đến tương lai phát triển của hai đứa trẻ ông ta có chút kiến nghị nho nhỏ.

Lý Quế Trân: “...” Này là sợ con đi cùng hay sao? Nhưng con cứ cố tình đi đấy!

Bình Luận (0)
Comment