Chương 759: Có dám bám vào xe lửa không? 1
Mười năm đó phần lớn người rơi vào cảnh khốn cùng, bản thân khó cũng mà bảo vệ được, còn có vài người ở ẩn đến mất đi hy vọng, loại người giống như cha Cố, mẹ Cố và Cố Mạnh Chiêu thì lại thích ứng với hoàn cảnh học được thứ mới, đều là đứng vững thân mình, tự bảo vệ mình.
Còn anh ta lại dám lấy tính mạng ra mạo hiểm, đi hoàn thành hết nhiệm vụ nguy hiểm này đến nhiệm vụ nguy hiểm khác, khiến mình trở nên càng quan trọng và không thể thiếu hơn.
Đồng thời cũng để người kiêng dè và bài xích, anh ta cũng nằm trong hoàn cảnh không tiến thì lùi, không có nơi ẩn náu, chỉ có thể không ngừng trèo lên thẳng đến đỉnh cao.
Người làm học thuật thậm chí là ở bộ đội đều có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, gặp chuyện cũng có thể lùi về lãnh địa an toàn của mình.
Nhưng anh ta lại không thể.
Có vài lĩnh vực chính là một khi tiến vào phải cố hết toàn bộ sức lực, làm đến mức tốt nhất.
Thời gian ăn bữa cơm này vô cùng dài, có khả năng liên quan đến tính cách của Cố Nguyên Hoành, anh ta rất giỏi nói chuyện, hơn nữa chủ đề rất rộng, cho dù là người già trẻ nhỏ hay đàn ông phụ nữ, bất kể là ngành nghề gì anh ta đều có thể đề cập tới.
Cho dù Lâm Tô Diệp và mẹ Cố nói đến áo len thì anh ta cũng có thể nói cho bọn họ biết bên Bắc Âu đó đàn ông cũng rất giỏi đan, hoa văn của bọn họ rất đẹp, trong nước có rất nhiều hoa văn đều là truyền từ bên đó qua, đợi anh ta về có thể giúp sưu tầm một vài quyển sách gửi qua đây.
Lâm Tô Diệp vốn vì diện mạo của anh ta mà có lòng phòng bị với anh ta, nhưng lần này gặp mặt, anh ta lại thành công khiến cô dỡ bò phòng bị, thậm chí còn có chút mến anh ta.
Đồng thời lý trí của cô cũng đang thầm cảnh cáo mình, phải cảnh giác, tránh xa người này, người này quá lợi hại, không cùng một kiểu người với cô, cũng không cùng một kiểu với những người bạn mà cô thích, đây là một nhân vật nguy hiểm.
Lâm Tô Diệp vẫn thích người đơn giản và đơn thuần hơn, không thích người vô cùng có tâm cơ.
Nhưng phòng bị sâu trong lòng vẫn là phòng bị, ở chung rồi cô vẫn rất quý mến Cố Nguyên Hoành.
Người này khiến người cảm thấy thoải mái, anh ta cho bạn biết anh ta có tâm cơ, nhưng cũng cho bạn biết anh ta sẽ không chơi tâm cơ với bạn, có gì cần anh ta sẽ nói ra, anh ta sẽ còn cho bạn tin tưởng rằng chỉ cần bạn có gì cần thì anh ta cũng sẽ đem hết sức mình ra giúp bạn.
Thế này rất thoải mái.
Ăn cơm xong đã gần bốn giờ, qua một lúc là tới giờ cơm tối.
Trong nồi còn canh thịt, bỏ mì sợi vào ăn là được.
Cố Nguyên Trinh bị Lâm Tô Diệp “trông chừng” một ngày, giữa chừng cậu ta đi vệ sinh một lần, thậm chí muốn ra ngoài đi dạo một chút cũng bị Lâm Tô Diệp gọi về!
Lúc này cậu ta có hơi không chịu được, thật sự như ngồi tù vậy.
Bên ngoài, cô út dẫn Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Toa Toa vê tuyết đắp thành người tuyết, chơi đến quên trời quên đất, rất cuốn hút người ta, cậu ta cũng muốn đi chơi.
Cậu ta học bộ dáng của trẻ ngoan: “Dì, cháu có thể ra sân hoạt động một chút được không?”
Ngồi cả chiều rồi, chân tê lắm.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Bên ngoài tuyết rơi lạnh lắm, trong phòng ấm hơn, hay là cháu cắn hạt dưa đi?”
Cô đứng dậy nhìn ra bên ngoài, thấy cô út đã dẫn đám trẻ trở về.
Người bọn họ đầy tuyết.
Mẹ Cố vẫy gọi mấy người Toa Toa mau lên giường đất: “Hôm nay sao lũ trẻ lại vô cùng yên tĩnh như vậy?”
Trước đây bọn họ tới, ba đứa trẻ đều dính lấy bọn họ, Đại Quân đánh cờ với cha Cố, Toa Toa chơi với bà ta, cô út cũng ngồi tám chuyện với bọn họ.
Nhưng hôm nay ba đứa trẻ đều không lên giường đất, Minh Xuân cũng không lộ mặt nhiều cho lắm.
Lúc này sắp ăn cơm, mọi người đều tập trung trong phòng sửa ấm.
Lâm Tô Diệp kêu bà Tiết ở lại, còn cô và Tiết Minh Dực đi nấu mì.
Toa Toa đi qua ngồi trong lòng mẹ Cố, Đại Quân lại cùng nói chuyện với cha Cố.
Tiểu Lĩnh lại ngồi bệt mông bên cạnh Cố Nguyên Trinh, dự định nhìn chằm chằm vào cậu ta, để cậu ta cách xa mẹ mình một chút.
Cố Nguyên Trinh thấy cậu bé ngồi xuống, đợi một lúc Lâm Tô Diệp chắc hẳn sẽ không canh chừng mình nữa, cậu ta cảm thấy Tiểu Lĩnh vô cùng thân thiết: “Em bắn ná thun không tồi, anh cũng rất lợi hại, chúng ta thi thử không?”
Tiểu Lĩnh: “Được, ăn cơm xong quất luôn!”
Xem tôi không giết anh không còn manh giáp nào hay không!