Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 758 - Chương 758. Ngồi Bên Cạnh Bà Nội Đi

Chương 758. Ngồi bên cạnh bà nội đi Chương 758. Ngồi bên cạnh bà nội đi

Chương 758: Ngồi bên cạnh bà nội đi

Lâm Tô Diệp: “Nhà bếp nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy, các con đi chơi đi.”

Hai người ra ngoài nhún vai với Tiểu Lĩnh, bị đuổi ra rồi.

Lúc này nấu cơm có thịt có dầu chính là món ngon, hoàn toàn không chú trọng phối hợp những gì.

Tiết Minh Dực nấu một chậu mì sườn heo và cải trắng, một chậu cá nấu dưa chua, một chậu đậu hũ cay, còn có một chậu nhỏ trứng gà xào rau hẹ và một cậu canh rau chân vịt kèm tép khô, thêm một sọt bánh bao từ nhà ăn.

Gần đây bà ngoại Lam cảm mạo nên không nấu ăn cũng không tặng thức ăn nữa, Lâm Tô Diệp kêu Lam Hải Quân mang một ít đồ ăn về nhà.

Lâm Tô Diệp nếm thử vị, khen: “Không tồi nha.”

Tiết Minh Dực nhỏ giọng bảo: “Sau này nấu cá phi lê cho em ăn.”

Kỹ thuật dùng dao của anh rất tốt, phi lê cá còn giỏi hơn đầu bếp, chỉ là đông người không làm vì không đủ ăn.

Lâm Tô Diệp nhỏ giọng nói: “Còn có món riêng cho vợ đầu bếp hưởng sao? Vậy em cũng mong chờ lắm đó.”

Cô kêu Tiểu Võ và Tiểu Trịnh vào nhà ăn cơm chung với khách nhưng bọn họ lại không chịu, cứ đòi ăn chung với đám trẻ.

Lâm Tô Diệp lại gọi Cố Nguyên Trinh lên giường đất: “Trên giường ấm, ngồi bên cạnh bà nội đi.”

Muốn gần con gái tôi, cậu cũng xứng?

Không phải cậu cả ngày muốn làm đại ca hay sao, ở chung với người lớn, cậu còn làm vua trẻ con cái gì nữa?

Trong lòng Cố Nguyên Trinh tủi thân, cảm thấy bị cô bắt nạt lại không nói ra được, thậm chí còn đang tự nghi ngờ phần tủi thân này từ đâu tới.

Có phải do mình nghĩ nhiều hay không, thật sự quá phản nghịch lại không nghe lời cho nên mới sinh ra suy nghĩ một dì xinh đẹp và dịu dàng như vậy đang xa lánh mình?

Mục đích chính của chuyến đi này của Cố Nguyên Hoành là tới để thăm gia đình ông năm, thử khuyên họ về Bắc Kinh, nếu bọn họ đã không đồng ý vậy bỏ đi, dù sao con người cũng có chí hướng riêng của mình.

Chỉ cần qua lại nhiều thì tình thân sẽ không nhạt đi.

Anh ta nói với cha Cố và mẹ Cố: “Sau này nếu như cháu vào bộ thương vụ, không thể thiếu còn phải học thêm vào môn ngoại ngữ, đến khi đó phải học theo ông bà rồi ạ.”

Ngược lại cha Cố vui lòng dạy tiểu bối học hành: “Cháu có thời gian thì cứ tới, thật ra ở thủ đô sẽ có giáo viên càng tốt hơn, học với bọn họ cũng như nhau.”

Ông ấy vẫn mang quan điểm đó, tiếng Anh phải học đầu tiên, ngoài ra cảm thấy hứng thú với quốc gia nào thì học ngôn ngữ của nước đó sẽ càng tốt hơn.

Cố Nguyên Hoành từng ở phương Bắc, tiếng Nga học cũng không tồi.

Ngoài ra xét theo tình hình quốc tế, ngoại trừ tiếng Anh ra thì tiếng Đức, Pháp và Ấn Độ cũng cần phải học, có thể căn cứ theo tinh lực và hứng thú của mình để chọn.

Cha Cố khiêm tốn bảo: “Chú mất tin tức mười năm, có rất nhiều chuyện thật sự không rõ, nói cũng không chuẩn, người trẻ tuổi các cháu càng hiểu hơn.”

Cố Nguyên Hoành cười với mẹ Cố và bảo: “Bà, người thân bên nước ngoài của nhà bà còn có thể liên lạc không ạ?”

Sắc mặt của mẹ Cố hơi thay đổi: “Đã mười năm chưa liên lạc rồi.”

Vì anh trai và chị của bà ấy vẫn chưa trở về, bọn họ thông qua rất nhiều thư từ để nói một vài thông tin về tình thế, chính trị, kết quả bị đánh thành gián điệp, suýt chút nữa thì không trở mình được.

Tuy rằng hiện tại tình thế đã chuyển biến tốt nhưng ai biết ngày nào đó có thay đổi nữa hay không?

Trừ phi thật sự công khai tuyên bố chào đón Hoa kiều về nước, bằng không mẹ Cố không muốn liên lạc lại.

Bà ấy biết ý tứ của Cố Nguyên Hoành, anh ta muốn vào bộ thương vụ thì phải hiểu thông tin về các phương diện như tình hình chính trị, kinh tế, mậu dịch ở nước ngoài, nếu có người nói với anh ta tình hình thực tế sẽ càng tốt hơn là anh ta nghe nói hoặc đọc mấy bài báo đưa tin đơn thuần không nhìn ra được sự thật rất nhiều.

Nếu không có nguy hiểm và nỗi lo về sau, hiển nhiên bà ấy bằng lòng giúp nhưng bây giờ vẫn nên bỏ qua trước đi.

Bà ấy nói: “Nguyên Hoành, qua năm cháu học đại học, khoa chính quy ít nhất bốn năm, đến khi đó tình hình trong nước và quốc tế chắc hẳn sẽ có sự thay đổi, trong nước cũng cho phép ra nước ngoài, cháu có thể ra ngoài xem cùng Mạnh Chiêu.”

Có Mạnh Chiêu cùng đi, đương nhiên cậu và dì anh ta sẽ cố hết sức tiếp đón bọn họ.

Cố Nguyên Hoành lập tức cảm ơn, có được lời đồng ý của mẹ Cố, sau này anh ta cũng tiện hơn rất nhiều.

Anh ta khác với gia đình Cố Mạnh Chiêu, anh ta có dã tâm và hoài bão, không cam lòng sống bình thường.

Bình Luận (0)
Comment