Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 757 - Chương 757. Cố Nguyên Trinh Bị Trói Buộc 4

Chương 757. Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 4 Chương 757. Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 4

Chương 757: Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 4

Cô lại bắt đầu vẽ bánh cho tôi! Lại định sắp xếp bài học cho tôi! Tôi không tới lớp học ban đêm đâu đấy nhé!

Học đạp xe đã suýt chút nữa gãy bộ xương già này của tôi rồi.

Tiểu Lĩnh ở bên ngoài nghe thấy cũng kinh hãi, tóc suýt chút nữa dựng đứng hết lên.

Ôi mẹ ơi, mẹ ruột của con, mẹ thật dám chém gió!

Từ khi nào con đứng hạng ba?

Thành tích của con chỉ ở hạng vừa, vừa thôi đấy!

Mẹ, mẹ cũng đừng chém gió về con, lỡ như người ta hỏi, con lại bại lộ thì sao?

Toa Toa nhìn cậu bé mà cười ha ha.

Quá xấu hổ!

Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi lại không thấy sao cả, vì các môn thể dục của Tiểu Lĩnh đều đứng nhất cho nên theo quan điểm của bọn trẻ nếu chia trung bình ra thì hạng ba chắc rồi còn gì.

Hiển nhiên Cố Nguyên Trinh sẽ không hỏi, cậu ta chỉ cảm thấy đây đều là sự thật.

Dì xinh đẹp này tâm cơ thật sâu, thái độ của cô hòa ái dễ gần, giọng nói dịu dàng ngọt ngào, bộ dáng quan tâm cậu ta nhưng cậu ta nghe ra được câu nào của cô cũng đầy gai nhọn!

Trong cơ thể của dì xinh đẹp dịu dàng trước mắt này còn có một hình thượng lạnh lùng cao quý nữa, cô lạnh nhạt nhìn cậu ta, chế nhạo cậu ta: Cố Nguyên Trinh, con trai con gái tôi đều vô cùng ưu tú, cậu cách tụi nó xa một chút, cậu không xứng chơi với tụi nó!

Trong lòng cậu ta lại thấy hơi ớn lạnh, chưa bao giờ từng có cảm giác này.

Lâm Tô Diệp thấy trên trán cậu ta đổ mồ hôi mới lấy khăn tay giúp cậu ta lau, còn thân thiết hỏi: “Nguyên Trinh, cháu thấy nóng sao? Có phải cách lò gần quá không? Cháu tới bên này ngồi đi.” Cô kéo Cố Nguyên Trinh đi qua bên kia ngồi, kêu cậu ta ngồi góc trong cùng, đích thân nhìn chằm chằm cậu ta, còn cười nói: “Đứa trẻ này lớn lên rất tuấn tú, thật khiến người yêu thích.”

Bên ngoài Đại Quân và Tiểu Lĩnh lén nhìn, trong lòng lại không ngọt ngào gì cho cam.

Tiểu Lĩnh: Tại sao mẹ lại tốt với Cố Nguyên Trinh đó như vậy? Còn ra sức khen anh ta lớn lên đẹp trai?

Anh ta lớn lên đẹp trai nhưng Đại Quân cũng rất đẹp trai cơ mà.

Có đẹp trai cỡ nào cũng đẹp được bằng trí thức Cố sao?

Người này chân mày khóe mắt đều xếch lên mang theo vẻ tà khí, nào có đẹp trai?

Cậu bé thấy Cố Nguyên Trinh càng lúc càng không thuận mắt, mới chuồn vào trong nhà bếp, nhỏ giọng nói với Tiết Minh Dực đang thái thịt: “Cha, con phát hiện ra một chuyện…”

Động tác trên tay Tiết Minh Dực hơi dừng lại một chút: “Chuyện gì?”

Tiểu Lĩnh: “Mẹ con đối với Cố Nguyên Trinh đó vô cùng xanh… hay là đỏ mắt ấy nhỉ?”

Tiết Minh Dực: “Càng thêm xanh mắt (Càng thêm coi trọng)!”

Tiểu Lĩnh đấm vào lòng bàn tay một cái: “Đúng, chính là như vậy. Mẹ con ra sức khen anh ta lớn lên đẹp, còn lau mồ hôi cho anh ta, bóc quýt cho anh ta, con thấy giống như bà nội con nhìn trí thức Cố ấy.”

Không biết còn tưởng Cố Nguyên Trinh là con trai ruột của cô.

Tiểu Võ ở một bên phụ trách nhóm lửa, còn có Trịnh Viện Triều giúp làm trợ thủ chỉ hận không thể bịt miệng Tiểu Lĩnh lại, đứa trẻ này, cháu không biết cha cháu sao, thiếu niên mười lăm tuổi chính là đàn ông, anh sẽ ghen đó!

Quả nhiên Tiết Minh Dực đưa dao cho Tiểu Trịnh, còn anh lau tay đi vào phòng đông.

Mọi người đều đang ở trên giường đất nói chuyện.

Bà Tiết và mẹ Cố nói đến khí thế ngất trời, mẹ Cố đang bóc phốt một lãnh đạo ở ủy ban giáo dục với bà ta.

Cha Cố nói chuyện với Cố Nguyên Hoành và Cố Mạnh Chiêu.

Cô út và mấy đứa trẻ Đại Quân đang chơi đánh bài trong nhà chính.

Vợ anh đúng thật đang nhìn chằm chằm vào Cố Nguyên Trinh với đôi mắt dịu dàng, cười vô cùng ôn hòa thân thiết, bộ dáng đó không phải là mẹ hiền thì cũng là chị gái ruột.

Dáng người của Tiết Minh Dực cao lớn thon dài, khí thế mạnh mẽ, anh vừa xuất hiện đã không thể ngăn được cảm giác tồn tại đó, mọi người lập tức dừng hành động quay đầu nhìn anh, trong lúc nhất thời cũng không nói gì nữa.

Lâm Tô Diệp cũng quay đầu nhìn anh, sao thế?

Cố Nguyên Trinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Minh Dực nói với mọi người vài câu, ý bảo có thể dọn cơm ăn.

Mẹ Cố cười bảo: “Có thể ăn cơm tham mưu trưởng Tiết nấu cho chúng ta, dì cảm thấy mình đã thành thủ trưởng rồi.”

Tiết Minh Dực hiếm khi nói đùa một câu: “Thủ trưởng cũng không ăn được cơm cháu nấu, chỉ có trưởng bối nhà cháu mà thôi.”

Mọi người đều bật cười.

Lâm Tô Diệp đứng dậy đi giúp anh.

Cô nhìn thấy Cố Nguyên Trinh đi đến nhà chính định nói chuyện với Toa Toa, lập tức gọi :”Nguyên Trinh, làm phiền cháu giúp dì bưng thức ăn lên nhé.”

Cố Nguyên Trinh sững sờ nhưng cũng không từ chối, lại ngoan ngoãn vào nhà bếp giúp.

Tiểu Lĩnh: “Ôi… bốn đứa con trai ở đây đều vô dụng.”

Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi lập tức chạy vào nhà bếp nói giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment