Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 756 - Chương 756. Cố Nguyên Trinh Bị Trói Buộc 3

Chương 756. Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 3 Chương 756. Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 3

Chương 756: Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 3

Cha Cố và mẹ Cố lại chí không nằm ở đây, trải qua cực khổ rồi có người sẽ tức giận phấn đấu, muốn vinh quang và ánh sáng lớn hơn, nhưng bọn họ đã lớn tuổi rồi, ý chí chiến đấu đã bị mài mòn đến hầu như không còn trong mười năm đó, bây giờ bọn họ chỉ muốn sống an ổn, làm chuyện mà mình thích, không cần tranh giành với người khác cũng không cần lo lắng hãi hùng cả ngày.

Tự mình đi lên là một cách mà dạy dỗ đào tạo ra càng nhiều người trẻ tuổi ưu tú hơn cũng là một cách.

Cố Nguyên Hoành thấy sự kiên trì của bọn họ cũng không khuyên nữa, anh ta lại hỏi Cố Mạnh Chiêu: “Chú út, chú không muốn tới thủ đô phát triển sao?”

Cố Mạnh Chiêu dứt khoát đáp: “Không muốn, ít nhất thì hiện tại không muốn.”

Còn phải xem Minh Xuân đi đâu đã.

Dù sao anh ta cũng không để tâm, anh ta nghiên cứu ngôn ngữ và phiên dịch, có thể làm ở bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu. Đương nhiên nếu như Minh Xuân bằng lòng, anh ta muốn dẫn cô ấy đi ra nước ngoài ở hai năm để ngắm nhìn thế giới bên ngoài, học thêm một môn học vấn.

Anh ta cũng say mê nghiên cứu học thuật giống như cha mẹ, không có hứng thú với chính trị và kinh tế, hoặc là nói đối với quyền thế, tài phú thậm chí là danh lợi cũng không có sự theo đuổi đặc biệt.

Mà nhà họ Tiết cũng không đòi hỏi con rể phải như vậy, cho nên Cố Mạnh Chiêu càng không theo đuổi ở phương diện này.

Anh ta phiên dịch có thể kiếm tiền nhưng sẽ không không có chừng mực, muốn càng nhiều tài phú hơn, đủ dùng là được.

Anh ta nghiên cứu học thuật chứ không phải cứ nhất định phải nổi tiếng bao nhiêu, chỉ là mình thích cái này thì chuyên tâm nghiên cứu, phát biểu và kiến giải mà thôi.

Dù sao anh ta có danh tiếng và có tiền bạc cỡ nào thì ở trong mắt Minh Xuân anh ta vẫn là trí thức Cố.

Trong lòng Cố Nguyên Hoành có hơi tiếc nuối và xót xa, anh ta không ngờ gia đình ông năm tài hoa đến vậy lại là người không có chí hướng nhất.

Gia đình ông tư không có bản lĩnh nhất lại có thể lăn lộn nhất, dục vọng đối với quyền thế, tiền bạc và danh lợi mạnh nhất.

Lúc này cô út bế Toa Toa đi vào, Đại Quân, Tiểu Lĩnh cũng cùng Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi chạy về.

Trong nhà có khách có đồ ăn vặt hay thức ăn ngon, Tiểu Lĩnh luôn gọi hai người bạn nhỏ này tới.

Cố Nguyên Trinh cảm thấy ngồi đây nói chuyện quy củ lễ phép với người lớn là mất sức nhất, anh ta bị hai bé trai này thu hút sự chú ý.

Đại Quân và Tiểu Lĩnh vốn rất giống nhau, vì Tiểu Lĩnh luôn phơi da dưới ánh mặt trời cho nên đen hơn Đại Quân nhiều. Nhưng sau khi tới quân khu, cậu bé phơi nắng ít hơn ở nông thôn nên đã trắng lại một chút, thoạt nhìn càng giống Đại Quân hơn.

Cố Nguyên Trinh trông mà thấy thú vị.

Anh ta đứng dậy vừa định đi ra ngoài thì Lâm Tô Diệp đã vừa cười vừa nhét một quả quýt vào tay anh ta: “Nguyên Trinh, cháu học lớp mấy rồi?”

Vừa nói tới học hành, Cố Nguyên Trinh càng cảm thấy nhàm chán hơn, thật vô vị, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Nếu ở thủ đô, cho dù bà Cố hỏi cậu ta, cậu ta cũng sẽ vẹo cổ, bộ dáng không cảm thấy hứng thú, nhưng ở đây cậu ta cũng không biết tại sao mình lại không dám lộ ra vẻ bướng bỉnh với Lâm Tô Diệp.

Cậu ta cũng không biết mình sợ gì, cô lẽ vì khi cô liếc mắt nhìn cậu ta lần đầu tiên trong ánh mắt đã lộ ra vẻ phức tạp và hung dữ đó, hoặc có lẽ là do người đàn ông cao lớn tuấn tú, thân ở chức vị quan trọng nhưng lại mang tạp dề giúp vợ nấu cơm, cũng có lẽ là gia đình ông năm thân thiết với cô, mà cũng có lẽ là anh họ cũng lễ phép nghiêm túc không dám thô lỗ…

Dù sao cậu ta vẫn khép hai chân lại, đặt hai tay trên đầu gối, giống như học sinh tiểu học ba tốt trả lời câu hỏi của Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp biết cậu ta khó xử, cũng biết cậu ta không dám phản kháng cho nên càng vui lòng hỏi cậu ta hơn.

Hỏi đến mức trán cậu ta bắt đầu túa mồ hôi, cô mới cười vô cùng thân thiết, nói: “Tuy bọn dì từ nông thôn tới, nhưng Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Toa Toa học hành vô cùng tốt, Đại Quân xưa nay đều đứng nhất, Toa Toa giống anh trai con bé, Tiểu Lĩnh cũng xếp hạng ba. Ngay cả dì và bà nội vốn chưa từng đi học biết chữ, bây giờ cũng đã có trình độ cấp hai, sau này còn định học lớp ban đêm trình độ cấp ba nữa.”

Bà Tiết nhìn cô với vẻ khiếp sợ, cô làm gì thế? Tôi chỉ biết đọc chứ không biết viết, cũng có biết làm toán đâu!

Bình Luận (0)
Comment