Chương 755: Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 2
Nghĩ đến bộ dáng trong đôi mắt to của cô bé chứa đầy nước mắt, ra sức hô cứu mạng là cậu ta lại cảm thấy thú vị.
Lúc đó cậu ta bế cô bé, cô bé mũm mĩm nặng tay, nhưng bây giờ trông đã gầy hơn rồi thì phải?
Không biết có phải vì đã từng cứu cô bé nên Cố Nguyên Trinh cảm thấy có chút thân thiết khác thường với bé gái nhỏ này hay không, muốn đối xử tốt với cô bé, cho cô bé đồ chơi, khiến cô bé vui vẻ.
Cậu ta duỗi tay với Toa Toa: “Nào, để anh xem có phải em nặng hơn rồi không.”
Toa Toa duỗi tay với cậu ta.
Lâm Tô Diệp thấy thế vội vàng nắm bàn tay nhỏ của con gái, bế cô bé lên.
Bàn tay định bế Toa Toa của Cố Nguyên Trinh biến thành ôm cánh tay của Lâm Tô Diệp.
Cậu ta sững sờ, vội buông tay: “Xin lỗi.”
Lâm Tô Diệp cũng kinh ngạc, không biết tại sao khi Cố Nguyên Trinh động vào cô, đột nhiên cô lại có một loại cảm giác kỳ quái, giống như lại nhìn thấy một vài hình ảnh.
Cô liếc mắt nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên, sau đó bế Toa Toa làm như không có chuyện gì quay một vòng, cười bảo: “Bên ngoài lạnh, Mạnh Chiêu, cậu mau vào nhà ngồi nói chuyện với Nguyên Hoành và Nguyên Trinh đi.”
Cô đưa Toa Toa cho cô út: “Minh Xuân, em không biết nấu cơm, em chơi với Toa Toa đi.”
Toa Toa lập tức cảm thấy mẹ không đúng, mẹ rất căng thẳng khi cô bé chơi với anh trai kia.
Khi cô bé khiêu vũ với Lam Hải Quân và khiêu vũ với Vương Tiểu Lợi, mẹ cũng mặc kệ, nhưng mẹ lại không cho cô bé chơi với anh trai này.
Không phải anh trai này từng cứu cô bé hay sao?
Lâm Tô Diệp không coi Cố Nguyên Trinh như trẻ con, nên để cậu ta nói chuyện với đám người lớn như Cố Nguyên Hoành và Cố Mạnh Chiêu.
Cố Nguyên Trinh có hơi lơ đãng, cậu ta không thích những buổi gặp mặt chính thức toàn người lớn tụ họp như vậy.
Qua một lúc, bên ngoài tuyết rơi dày, cha Cố và mẹ Cố ngồi xe qua đây, mang cả quà tiết đông chí mà lãnh đạo chuẩn bị cho.
Vừa nhìn thấy cô út bế Toa Toa, cha Cố và mẹ Cố đã cười tươi như hoa nở, mẹ Cố duỗi tay định bế Toa Toa.
Toa Toa nói: “Bà ơi, cháu nặng rồi, tuyết rơi đường trơn, bà cẩn thận kẻo ngã.”
Mẹ Cố: “Đứa trẻ này thật sự làm tổ trong tim bà rồi.”
Bà Tiết nghe thấy tiếng của bọn họ cũng bước vội từ phòng bếp ra, đích thân chào hỏi bọn họ.
Cố Nguyên Hoành dẫn Cố Nguyên Trinh tới chào hỏi cha Cố và mẹ Cố.
Cha cố: “Bà cả khỏe không?”
Cố Nguyên Hoành: “Thưa ông, bà nội cháu rất khỏe, cả ngày nhắc mãi đến chuyện kêu mọi người về Bắc Kinh đoàn tụ.”
Mẹ Cố cười nói: “Ông bà cũng muốn nhưng còn không phải không đi được hay sao, đợi sang năm ấm trời lại kêu bà cả về đây chơi.”
Rời khỏi căn cứ, bà cụ cũng không thể quy củ nhiều như vậy nữa.
Cha Cố lại hỏi Cố Nguyên Hoành báo danh vào chuyên ngành gì, đại học nào, nắm chắc mấy phần.
Cố Nguyên Hoành đều đáp hết.
Cha Cố: “Có chí khí, có hoài bão, là bộ dáng mà người trẻ tuổi nên có.”
Ông ta lại hỏi Cố Nguyên Trinh: “Nguyên Trinh tương lai muốn làm gì?”
Đối diện với sự quan tâm của giáo sư già, Cố Nguyên Trinh không dám thô lỗ mà đáp một cách quy củ và ngoan ngoãn: “Ông út, cháu vẫn chưa biết, cháu học không giỏi cho lắm.”
Cha Cố cười bảo: “Không sao, không nhất thiết người nào cũng phải học giỏi, xã hội cần đủ loại nhân tài.”
Cố Nguyên Trinh thích nghe lời này, không phải là kiểu ép cậu ta học như bà nội.
Cha Cố lại hỏi thăm cha mẹ của Cố Nguyên Hoành, cả chú hai thím hai và những ông bà khác.
Cố Nguyên Hoành cũng đáp lần lượt.
Cha Cố cười nói: “Mọi người đều khỏe mạnh vậy ông bà cũng yên tâm.”
Cố Nguyên Hoành: “Ông út, bà nội vẫn rất muốn ông bà có thể về thủ đô phát triển. Bây giờ chính sách đã bắt đầu thay đổi, có trăm việc cần phải lo, sau này sẽ tăng cường quan hệ với quốc tế, bộ ngoại giao cũng cần những nhân tài như ông bà.”
Tuy rằng bây giờ chính sách vẫn chưa công khai nhưng cậu ta phụng mệnh ra nước ngoài cũng từng nghiên cứu tình thế quốc tế, cảm thấy nước nhà rất nhanh sẽ điều chỉnh hướng phát triển, chiến lược ngoại giao cũng sẽ tiến một bước điều chỉnh.
Bây giờ cần nhân tài ở mọi ngành nghề, đặc biệt là những phiên dịch, nhà ngoại giao và nhân viên thương vụ ưu tú.
Không đơn giản là vì bà Cố muốn kêu bọn họ về, mà anh ta cũng cảm thấy gia đình ông năm chắc hẳn nên về thủ đô phát triển.