Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 754 - Chương 754. Cố Nguyên Trinh Bị Trói Buộc 1

Chương 754. Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 1 Chương 754. Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 1

Chương 754: Cố Nguyên Trinh bị trói buộc 1

Nhưng khi nhìn thấy Cố Nguyên Trinh, Lâm Tô Diệp vẫn chẳng hiểu tại sao lại khẩn trương một chút.

Cố Nguyên Trinh mười lăm tuổi đã có dáng vẻ sau này, trong đôi mắt đẹp đó viết đầy chữ phản nghịch và kiêu ngạo.

Trong mơ, Cố Nguyên Trinh không những lớn lên tuấn tú bất phàm mà còn có một loại khí chất pha giữa tàn nhẫn lạnh lùng và hào phóng nghĩa khí, khiến cậu ta tràn đầy sức hút chí mạng đối với những người trẻ tuổi tính cách không kiên định.

Cậu ta dám đánh dám liều, dám không cần mạng vì anh em cho nên Tiểu Lĩnh sùng bái cậu ta, cảm thấy cậu ta chính là một đại ca biết nói chính nghĩa giang hồ.

Ngay khi cậu ta thể hiện con người sắt đá và dịu dàng của mình, con gái xung quanh đều bị cậu ta mê hoặc đến chết mê chết mệt, mà cậu ta thì lại chưa từng gần nữ sắc.

Cho nên khi cậu ta yêu Toa Toa, Toa Toa đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Nhưng cho dù cậu ta có yêu cô bé bao nhiêu thì đến khi cần cậu ta vẫn sẽ bỏ rơi cô bé.

Khi cậu ta muốn về bên cạnh cô bé, cho dù cô bé chửi đánh và từ chối thế nào, cậu ta vẫn có thể không cần tôn nghiêm ở trước mặt cô bé, mà cô cũng sẽ mềm lòng.

Hết lần này đến lần khác, cô bé vẫn không thể chia tay cậu ta.

Oan nghiệt mà.

Mấy suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, trong lòng Lâm Tô Diệp đã dâng lên một chút hận ý, lúc nằm mơ cô thật sự hận cậu ta cực kỳ.

Ngược lại cô không có cảm giác mãnh liệt như vậy với nam chính và nữ chính.

Trong mơ Tiểu Lĩnh thích thấy việc nghĩa hăng hái làm, nên ngày đó cho dù không phải nữ chính mà là một người nào đó khác thì cậu bé vẫn sẽ cứu.

Nhưng Cố Nguyên Trinh thì khác, cậu ta vừa nói yêu Toa Toa sâu sắc, vừa vì một chuyện gì đó khác mà làm tổn thương cô bé.

Vì cảm xúc dao động trong lòng nên khi ánh mắt của Lâm Tô Diệp nhìn về phía Cố Nguyên Trinh lại khác với người khác, nhưng cô rất nhanh đã kiềm chế được, nhiệt tình chào hỏi bọn họ.

Dù sao hai người bọn họ cũng từng cứu mẹ chồng và con gái, hiển nhiên Lâm Tô Diệp phải cảm ơn người ta tử tế rồi.

Đương nhiên cũng chỉ giới hạn ở cảm ơn, muốn kêu cô tốt với hai người Cố Nguyên Trinh và Cố Nguyên Hoành như Cố Mạnh Chiêu, vậy cô hoàn toàn không làm được.

Cô không có ý kiến với Cố Nguyên Hoành, nhưng lại không có hảo cảm với Cố Nguyên Trinh.

Cố Nguyên Trinh từng giúp cứu Toa Toa cũng coi như là trở nợ mà cậu ta đã nợ Toa Toa trong mơ, từ đây không cần thiết phải dây dưa thêm nữa.

Tuy rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng đối với cô mà nói lại chân thật như thật, về mặt cảm xúc cô không bước qua được.

Cố Nguyên Trinh cũng là người cực kỳ nhạy cảm, cậu ta ngay lập tức bắt được khác thường của Lâm Tô Diệp.

Dì xinh đẹp này không thích cậu ta!

Bà Tiết liếc mắt cái đã nhận ra Cố Nguyên Hoành, tuy rằng chỉ gặp một lần nhưng chàng trai này lớn lên tuấn tú, đặc biệt là khí chất riêng biệt này khiến người nhìn một lần đã không thể quên được. Cậu em họ Cố Nguyên Trinh ở bên cạnh cậu ta có dung mạo tương tự cậu ta hai ba phần như vậy, cũng là đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng trông có vẻ rất kiêu ngạo bướng bỉnh.

Bà ta sợ Cố Nguyên Hoành lúng túng không tiện chào hỏi, dù sao người ta cũng chỉ tình cờ tới một lần như vậy, không cần chú trọng quá nhiều, nên bà ta ôn hòa nói: “Không cần chú trọng quá nhiều, thế nào thuận miệng thì gọi như vậy đi.”

Cố Nguyên Hoành lại không lúng túng gì cả, dù sao cũng chỉ là xưng hô, anh ta gọi theo Cố Mạnh Chiêu cũng không có gì cả.

Cố Nguyên Hoành có mang quà tới, vốn là tặng cho cha Cố và mẹ Cố nhưng đều bị Cố Mạnh Chiêu cầm tới đây.

Hai cây nhân sâm có năm tuổi không tồi, một chai rượu mạnh phương Bắc, còn có không ít chocolate đen và sữa bột ở bên đó.

Bây giờ nhà giàu có trong nước cũng không mua được mấy thứ này.

Toa Toa và cô út đi tới bộ phục vụ mua hạt dưa về, thấy trong nhà có khách tới cũng chạy lạch bạch tới chào hỏi.

Trẻ con cho dù có thông minh đến đâu thì trí nhớ lúc ba tuổi chung quy cũng không rõ ràng, cô bé nhìn Cố Nguyên Hoành rồi lại nhìn Cố Nguyên Trinh, có cảm giác đã từng gặp rồi nhưng lại không nhớ toàn bộ.

Cô bé nở nụ cười: “Chào chú, chào anh ạ.”

Cố Nguyên Hoành cười đáp: “Chào cháu Toa Toa, cháu đã lớn rồi.”

Tuy rằng Toa Toa không nhớ được nhưng lại biết khen người: “Chú, chú vẫn ưa nhìn như vậy ạ.”

Cố Nguyên Trinh chỉ vào mình: “Anh thì sao?”

Toa Toa khoanh tay, ngẩng đầu nhìn anh ta, bộ dáng cố gắng hồi tưởng: “Anh cũng rất ưa nhìn.”

Cố Nguyên Trinh nở nụ cười: “Em nói chuyện lưu loát thật.”

Lần đó giải cứu, cô bé giống như một cục bột nhỏ chỉ biết gọi anh, chú, xấu xa, cứu mạng…

Bình Luận (0)
Comment