Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 753 - Chương 753. Thức Lại Không Ngủ

Chương 753. Thức lại không ngủ Chương 753. Thức lại không ngủ

Chương 753: Thức lại không ngủ

Anh vội ngồi dậy mặc quần áo: “Minh Xuân, em mới về sao?”

Cô út: “Đúng rồi, em nói với anh một chuyện.”

Cố Mạnh Chiêu mặc áo bông và quần bông xuống đất, bật đèn mở cửa kêu cô ấy mau vào trong cho ấm: “Sao thế?”

Anh ta cho rằng vụ án có thay đổi gì đó.

Cô út mặc áo khoác quân nên không lạnh tí nào, đáp: “Hai đứa cháu trai đó của anh tới rồi.”

Cố Mạnh Chiêu mang vẻ mặt nghi ngờ: “Cháu trai nào?”

Cô út: “Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh.”

Cố Mạnh Chiêu kinh ngạc hỏi: “Tối nay bọn họ tới sao? Đang ở đâu?”

Cô út nói lại đơn giản: “Em đã sắp xếp cho bọn họ ở nhà anh rồi, ngày mai sẽ tới đón bọn họ qua ăn cơm.”

Nói xong cô ấy định về nhà, Cố Mạnh Chiêu muốn đi tiễn cô ấy.

Nhưng cô út cười bảo: “Mau về ngủ đi.”

Cô ấy vừa ra cổng đã chạy vụt đi mất.

Cố Mạnh Chiêu: “…”

Thật sự không cần anh ta tiễn.

Cô út rón ra rón rén về nhà, trong nhà để cổng cho cô ấy, chủ yếu là vì ở quân khu rất an toàn nên không khóa cổng cũng không sao.

Khi cô ấy vào nhà chính, trong phòng đông truyền tới tiếng của Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, em về rồi sao?”

Lúc tối Cố Mạnh Chiêu đưa Toa Toa về nhà, nói Minh Xuân lại đi phá án rồi.

Cô út lè lưỡi: “Chị dâu, chị vẫn chưa ngủ sao? Em ngủ đây.”

Cô ấy phi nhanh vào phòng tây.

Bình thường khi cô ấy về muộn, chị dâu đều không có động tĩnh, nhưng hôm nay anh về, chị dâu lại vẫn chưa ngủ, có thể thấy người kết đối tượng thật sự toàn làm chuyện vớ vẩn không đâu.

Thức lại không ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Tiết Minh Dực dậy sáng tập thể dục sáng như thường, cô út cũng dậy nói với anh Cố Nguyên Trinh và Cố Nguyên Hoành sẽ tới.

Tiết Minh Dực hiển nhiên cũng biết chuyện người ta từng cứu con gái mình: “Anh kêu Tiểu Trịnh đưa Mạnh Chiêu đi đón bọn họ qua đây.”

Đợi Tiết Minh Dực và cô út tập thể dục xong mang theo bữa sáng về nhà, Lâm Tô Diệp vẫn còn ở trên giường đất trùm chăn ngủ bù.

Bên ngoài trời lạnh cóng mà trong phòng lại ấm áp, vô cùng dễ ngủ. Cô tỉnh rồi cũng không muốn dậy, vẫn lười biếng trốn trong ổ chăn giả bộ ngủ.

Tiết Minh Dực thấy cô ngủ giống như một đứa trẻ, trong lòng cũng mềm nhũn, ngồi bên mép giường xoa nóng tay mới thò vào trong ổ chăn.

Lâm Tô Diệp hô một tiếng kinh hãi: “Anh cũng biết nghịch quá đấy!”

Tiết Minh Dực cúi đầu hôn lên tai cô: “Hai ngày này anh không tới bộ đội, sẽ ở nhà nấu cơm giúp em.”

Giọng nói của Lâm Tô Diệp lười biếng và mềm mại: “Anh biết nấu cơm?”

Tiết Minh Dực: “Em cần gì thì anh biết làm cái đó.”

Lâm Tô Diệp cười: “Đầu heo kho thì sao?”

Tiết Minh Dực vừa định nói chuyện thì Toa Toa mặc áo bố quần bố chạy lạch bạch vào trong, miệng còn thở hồng hộc: “Lạnh quá lạnh quá!”

Cô bé nhanh chóng bò lên giường đất, chui vào trong ổ chăn của Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi mẹ ơi, yêu quái lớn vù vù tới rồi.”

Lâm Tô Diệp ôm cô bé: “Mau chui vào trong lòng mẹ cho ấm hơn đi.”

Toa Toa cười khanh khách: “Mẹ ơi, con chính là yêu quái lớn vù vù đó, mẹ trúng bẫy rồi.”

Cô bé rúc vào trong lòng Lâm Tô Diệp.

Qua một lúc, cô bé mới thò cái đầu rối tung ra: “Cha?”

Tiết Minh Dực cúi đầu nhìn cô bé: “Hửm?”

Toa Toa: “Trong lòng mẹ thơm lắm.”

Lỗ tai Tiết Minh Dực đỏ lên: “Ừm.”

Lâm Tô Diệp: “Dậy thôi.”

Tiểu Lĩnh ở bên ngoài hô: “Tuyết rơi rồi, ăn đầu heo kho! Thịt hầm thôi!”

Tiết đông chí mùa đông, trường học cũng cho trẻ con nghỉ một ngày.

Lâm Tô Diệp dậy chuẩn bị hầm thịt với bà Tiết.

Tiết Minh Dực nói anh sẽ giúp nên không cho cô và bà Tiết động tay vào, lại dẫn mấy người Tiểu Võ đi nấu cơm.

Đầu heo trước dùng lửa hơ cháy, như vậy không cần tốn sức cạo lông nữa. Sau khi xử lý xong có thể thêm các loại nguyên liệu vào bắt đầu hầm, nước sôi lại để nhỏ lửa đun chậm, ninh vài phút đầu heo sẽ giòn xốp rất thơm.

Trong nhà mời khách tới không thể không có hạt dưa, Lâm Tô Diệp kêu cô út cầm sổ lương thực phụ tới bộ phục vụ mua một cân hạt dưa.

Toa Toa: “Cô út, cháu đi cùng cô.”

Tiểu Lĩnh cũng kéo Đại Quân đi cùng, bọn trẻ muốn đi theo hưởng ké nước ngọt hoặc là đồ ăn vặt khác, sau đó đi tìm Lam Hải Quân chơi.

Trong nhà đang bận rộn thì Cố Mạnh Chiêu dẫn Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh tới đây.

Lâm Tô Diệp cũng đã nghe cô út nói tối qua Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh tới đây, hai năm trước cô còn hơi sợ gặp Cố Nguyên Trinh nhưng bây giờ lại không còn căng thẳng gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment