Chương 752: Khiêu vũ, trèo tường 4
Rõ ràng là tới thăm nhà ông năm mà làm như ăn trộm, con mẹ nó, đây là chuyện gì đâu!
Đợi người bên ngoài đó cũng trèo vào đây, anh ta lập tức lên tiếng: “Chúng tôi là…”
Không đợi anh ta nói xong, cô út đã lao tới đánh.
Mặc kệ bọn họ là gì, đêm hôm khuya khoắt trèo tường vào không phải ăn trộm thì là gì?
Qua vài chiêu hai người cũng nhận ra đối phương.
Cố Nguyên Hoành vô cùng kinh ngạc, vừa định chào hỏi thì cô út đã không cho anh ta cơ hội, tấn công mãnh liệt như vũ bão, nhất định muốn cùng so chiêu với anh ta.
Cố Nguyên Hoành thấy cô ấy lợi hại hơn cả trước đây cũng nóng lòng muốn thử.
Vì thế hai người đánh nhau bôm bốp trong sân nhà họ Cố.
Hai năm này Cố Nguyên Hoành đã tiến bộ rất nhiều nhưng Tiết Minh Xuân cũng không nhàn rỗi, trong hai năm này cũng đã tiến bộ rất lớn.
Cố Nguyên Hoành nhìn rất say sưa, còn nhặt đèn pin trên đất của cô út chiếu sáng cho bọn họ, thi thoảng còn khen hay.
Hai người cũng không dùng sát chiêu, khoảng nửa tiếng trôi qua không ai khống chế được ai, đều ra mồ hôi.
Cố Nguyên Hoành ôm nắm đấm của cô ấy: “Tiết Minh Xuân, đình chiến!”
Cô út buông cổ tay của anh ta ra: “Anh trở nên lợi hại hơn rồi.”
Nếu dựa theo trình độ của anh ta trước đây, cô ấy không có khả năng không thể đánh thắng được anh ta.
Cố Nguyên Hoành: “Cô cũng lợi hại hơn rồi.” Anh ta rất tò mò về cô út: “Sức cô lại lớn hơn nữa sao?”
Cô út đắc ý đáp: “Đúng!”
Cô ấy phát hiện ra chiêu thức của Cố Nguyên Hoành càng lợi hại hơn, muốn học được!
Sau đó cô ấy lấy đèn pin trong tay Cố Nguyên Trinh về, thuận tiện vung cánh tay một cái quật ngã Cố Nguyên Trinh ra đất.
Cố Nguyên Trinh nằm trên mặt đất lạnh lẽo, có hơi không dám tin, mình không đến mức yếu như vậy chứ?
Cô út vỗ đầu cậu ta: “Nửa đêm cậu trèo tường vào nhà, đây là cảnh cáo!”
Cô ấy kéo Cố Nguyên Trinh dậy.
Cố Nguyên Trinh không phục: “Tôi từng cứu cháu gái chị đấy nhé!”
Cô út: “Cho nên tôi mời các người ngày mai tới nhà tôi ăn cơm.”
Cố Nguyên Hoành: “Đám người chú út của tôi đâu?”
Trước đó Cố Mạnh Chiêu đã nói với Lâm Tô Diệp và đám người cô út về mối quan hệ giữa anh ta và Cố Nguyên Hoành.
Sau khi Cố Nguyên Hoành cứu Toa Toa vốn nói sẽ tới Tiết Gia Đồn, nhưng kết quả lại không tới.
Có một lần Lâm Tô Diệp nhắc tới, Cố Mạnh Chiêu cũng tiện đường nói ra quan hệ của hai người bọn họ.
Cô út: “Đang ở nhà tôi.”
Cố Nguyên Trinh: “Ế, chị gái, chị thật lợi hại, bây giờ lái được cả xe máy luôn à.”
Cậu ta nói nhiều hơn hai năm trước không ít, còn mang theo chút phong thái lưu manh.
Cô út: “Tôi gọi chú út của cậu là anh, cậu phải gọi tôi là cô mới đúng?”
Ngược lại Cố Nguyên Trinh cũng không kháng cự, há miệng gọi cô út.
Người anh họ Cố Nguyên Hoành: “…”
Tối như vậy cô ấy cũng không thể dẫn bọn họ cùng qua đó, chủ yếu là buổi tối không có chỗ ở, tạm thời tìm ký túc xá cũng rắc rối quá.
Cố Nguyên Hoành: “Chúng tôi tới nhà khách đối phó một đêm trước vậy.”
Cô út lấy chùm chìa khóa bên hông xuống: “Các cậu là cháu trai của chú Cố, đi vào ngủ cũng không sao.”
Cô ấy mở cửa mở đèn sáng kêu hai người vào: “Ngày mai tôi sẽ tới đón hai cậu qua ăn cơm.”
Cố Nguyên Hoành rất muốn nói chuyện với cô ấy: “Tiết Minh Xuân, cô đã làm công an rồi sao?”
Cô út kiêu ngạo đáp: “Đúng đó! Tôi còn sắp vào đội đặc công nữa cơ.”
Cố Nguyên Hoành quan sát cô ấy vài cái, đồng phục mùa đông cô ấy mặc cũng rất đẹp, không hề to ra chút nào, anh ta cười bảo: “Thật sự rất giỏi!”
Thấy cô ấy lanh lợi hơn trước kia rất nhiều, không còn… ngốc như ngày xưa nữa.
Cô út cũng liếc mắt quan sát anh ta, khen ngợi: “Anh cũng không giống lưu manh như trước nữa, đẹp trai hơn rồi.” Rồi lại chỉ vào Cố Nguyên Trinh ở bên cạnh: “Cậu ta giống lưu manh.”
Cố Nguyên Trinh: “…” Tôi cảm ơn cô, tôi đi tắm chưa từng bị con gái nhìn thấy!
Cố Nguyên Hoành bật cười, anh ta hỏi Minh Xuân: “Cô không vào sao?”
Cô út: “Tôi phải về nhà rồi, nếu không chị dâu tôi sẽ lo lắng, tôi trở về còn nói với trí thức Cố một tiếng nữa.”
Cô út lái xe máy về đại viện, nhưng không về nhà mà tới bên ký túc xá tìm Cố Mạnh Chiêu trước.
Trước đó cha Cố và mẹ Cố tới ở có xin một gian ký túc xá, sau này cũng không trả lại nên Cố Mạnh Chiêu lại qua đây ở tiếp.
Cô út gõ cửa, lại ý thức được phòng bên chắc hẳn đã ngủ rồi, sợ đánh thức người ta nên thấp giọng gọi: “Trí thức Cố?”
Đã nửa đêm, Cố Mạnh Chiêu thấp thoáng nghe thấy có người gọi mình mới tỉnh lại, bên ngoài truyền tới giọng nói đè thấp của Minh Xuân: “Trí thức Cố?”
Cố Mạnh Chiêu: “?”