Chương 780: Thông suốt, kiến tâm 2
Cô út: “Anh ấy không có khả năng thích cô.”
Lý Xảo Tuệ: “Sao cô biết cậu ấy không thích tôi?”
Cô út: “Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi về cô, anh ấy từng nói đến rất nhiều người và sách mà mình thích nhưng không có cô.”
Lý Xảo Tuệ nghẹn một cục tức trong lồng ngực, bức bối muốn chết: “Nếu không phải do cô phá hoại thì tôi đã sớm ở bên cậu ấy rồi.”
Ngày thi đại học đó là cơ hội tốt như vậy, nếu không phải Tiết Minh Xuân ngáng một chân thì cô ta đã sớm cứu được Cố Mạnh Chiêu khiến anh ta vô cùng biết ơn rồi.
Cô út: “?”
Tôi chỉ đánh lưu manh chứ không phá hoại, tôi đánh lưu manh còn cản trở cô và trí thức Cố bên nhau sao?
Cô không phải lưu manh mà chính là đồ ngớ ngẩn.
Cô ấy không muốn để ý đến Lý Xảo Tuệ nữa mà sải bước rời đi, định đi tuần tra.
Lý Xảo Tuệ chạy bước nhỏ đuổi theo, cô ta cảm thấy cô út có hơi thô lỗ khác với người bình thường, nên lá gan của cô ta cũng to hơn, mặt dày mày dạn nói: “Tiết Minh Xuân, dù sao cô cũng không thích Cố Mạnh Chiêu, vậy cô… nhường cậu ấy cho tôi được không?”
Cô út dừng bước chân, nhìn cô ta như nhìn một đứa ngu: “Ai nói tôi không thích trí thức Cố? Tôi rất thích anh ấy!”
Lý Xảo Tuệ: “Cô nói hai người không phải đối tượng cơ mà!”
Cô út: “Đúng, hai chúng tôi không tám nhảm.”
Lý Xảo Tuệ: “…” Rốt cuộc cô ngu thật hay cố tình đấy?
Cô ta kéo cánh tay của cô út: “Cô đừng đi, chúng ta phải nói cho rõ ràng đã. Cô tôi nói cô và Cố Mạnh Chiêu đã đính hôn, các cô đang kết đối tượng, nhưng cô lại nói cô không phải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô út từ trên cao nhìn xuống đánh giá Lý Xảo Tuệ, đầu óc người này thật sự không thông minh cho lắm, tại sao cô ta lại kéo mình lải nhải mãi một vấn đề như vậy? Nếu như trí thức Cố kết đối tượng với người như vậy, chắc chắn sẽ rất… phiền muộn đi.
Trí thức Cố tốt với cô ấy như thế, cô ấy cũng phải tốt với anh ta.
Cô út: “Chúng tôi không kết đối tượng, nhưng…”
“Không có là được!” Lý Xảo Tuệ rất kích động, nhắm chuẩn cơ hội: “Cậu ấy không có đối tượng đúng không? Vậy cô có thể giúp tôi nói lời hay ý đẹp với cậu ấy được không?”
Cô út: “Không thể, tuy hai chúng tôi không kết đối tượng nhưng trí thức Cố đã nói anh ấy muốn kết hôn với tôi.”
Lý Xảo Tuệ nghiến răng nghiến lợi: “Tiết Minh Xuân, cô cố tình chơi tôi đúng không? Tôi thật lòng thích cậu ấy.”
Cô út: “Không nói nổi với cô, đầu óc cô không tốt cho lắm, tôi đi làm việc trước đã, mời cô về cho.”
Cô ấy sải bước rời đi, hiển nhiên Lý Xảo Tuệ không thể đuổi kịp.
Lý Xảo Tuệ tức đến bật cười, đầu óc tôi không tốt cho lắm? Tôi thấy có mà đầu óc cô không tốt thì có.
Con mẹ nó sắp kết hôn rồi còn nói chưa kết đối tương, cô lừa thằng ngốc à?
Đợi khi tuần tra gặp phải tình huống, cô út ném lại chuyện kết đối tượng này ra sau đầu, bận đến quên trời quên đất.
Đến giờ tan làm, cô ấy lại nhớ ra vấn đề này, quyết định không tăng ca mà trực tiếp về nhà tìm chị dâu hỏi.
Thấy cô ấy về, Lâm Tô Diệp đang dọn cơm gọi cô ấy: “Hôm nay Minh Xuân về sớm, vừa vặn cùng ăn cơm, trí thức Cố còn đang ở thư viện, em đi gọi cậu ấy đi.”
Cô út kéo Lâm Tô Diệp ra sân nói chuyện.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Tô Diệp nhìn thấy cô ấy thần bí như vậy: “Minh Xuân, có chuyện cơ mật gì sao?”
Cô út: “Chị dâu, bọn họ đều nói em với trí thức Cố đang kết đối tượng, liệu có ảnh hưởng không tốt tới anh ấy không?”
Mấu chốt là cô ấy còn nói với Lý Xảo Tuệ rằng trí thức Cố muốn kết hôn với cô ấy, có ảnh hưởng tới anh ấy không? Ngược lại cô ấy không sao cả, không sợ người ta nói ra nói vào nhưng trí thức Cố thì khác.
Lâm Tô Diệp nhìn cô út với vẻ ngạc nhiên, Minh Xuân là… đột nhiên thông suốt rồi sao? Vậy mà cô ấy lại chủ động quan tâm đến vấn đề tình cảm.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, trí thức Cố cũng được tính là chờ mây tan nhìn trăng sáng đi, trước đó hai người bên nhau cùng ra cùng vào, đám người Trần Thục Anh hỏi có phải đang kết đối tượng không, cô út cũng không có phản ứng gì cả, nhưng hôm nay lại có hơi lo lắng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Cố Mạnh Chiêu.
Cô ấy chủ động lo nghĩ đến cảm xúc của Cố Mạnh Chiêu, chứng tỏ đã hơi hiểu ra rồi.
Cô ấy không thông suốt, Lâm Tô Diệp vẫn bằng lòng chỉ dẫn cho cô ấy, nhưng nếu cô ấy đã hơi hiểu ra rồi, Lâm Tô Diệp lại không muốn vượt quá chức phận, dù sao bây giờ cũng có Cố Mạnh Chiêu rồi.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Em vẫn nên bàn bạc với Mạnh Chiêu thì hơn, dù sao chị với anh em sẽ tám nhảm, không có chuyện chính gì khác.”
Cô út cười ha ha: “Hai người các chị không làm chính sự.”