Chương 781: Thông suốt, kiến tâm 3
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn cô ấy, đẩy cô ấy đi gọi trí thức Cố về ăn cơm.
Đám trẻ đang ở trong nhà làm bài tập về nhà.
Tiểu Lĩnh vẫn luôn dựng lỗ tai lên hóng hớt, thấy cô út ra ngoài, cậu bé chạy vù vù theo: “Cô út!”
Cô út quay đầu nhìn cậu bé: “Cháu lại muốn uống nước ngọt có ga chứ gì? Cũng không sợ lạnh bụng à.”
Tiểu Lĩnh kéo cánh tay của cô ấy: “Cô út, cháu bàn bạc một chuyện với cô.”
Cô út: “Gì thế?”
Tiểu Lĩnh: “Nếu như cô và trí thức Cố kết hôn có thể mời đội danh dự chúng cháu được không? Đến lúc đó cháu làm đội trưởng, đảm bảo sẽ làm rất phong cách cho cô.”
Cô út: “Cô muốn kết hôn bao giờ?”
Tiểu Lĩnh: “Vừa rồi cô thì thầm với mẹ cháu bên ngoài, cháu đã nghe thấy hết rồi.”
Cô út: “Nói vớ vẩn, cô đi gọi trí thức Cố về ăn cơm đây.”
Thời tiết giá rét mặt đất đóng băng, trừ người thật sự thích đọc sách và học hành ra, có rất ít người tới thư viện.
Sau khi Cố Mạnh Chiêu trở về từ nhà ga ngồi ở nơi đó hết nửa ngày, buổi trưa vẫn là Lâm Tô Diệp gọi anh ta ăn cơm mới lấy lại bình tĩnh, buổi chiều lại qua đây ngồi nhưng sách chưa lật được mấy trang.
Trong đầu anh ta toàn là Minh Xuân, cô ấy có hơi khác thường.
Trước đó anh ta và cô ấy ở cạnh nhau cho dù nói gì hay làm gì, cô ấy đều luôn thoải mái tự nhiên, tuyệt đối sẽ không xấu hổ hay trốn tránh.
Hôm nay Cố Nguyên Hoành nói với cô ấy gì đó, vậy mà cô ấy không nói với anh ta đã bỏ chạy mất?
Hành động và ánh mắt của Cố Nguyên Hoành có hơi mờ ám, cô ấy sẽ không… thích Cố Nguyên Hoành đấy chứ?
Hai năm trước Cố Nguyên Hoành tới Tiết Gia Đồn tìm anh ta, còn đặc biệt hỏi thăm một cô gái sức rất lớn lại hơi khờ khạo, chứng tỏ bọn họ đã sớm quen nhau rồi.
Lúc đó Cố Nguyên Hoành nói về cô ấy rất vui vẻ, còn nói cô ấy rất thú vị.
Lần này bọn họ cùng nhau so chiêu, ánh mắt của Cố Nguyên Hoành nhìn cô ấy có hơi khác lạ, mà khi cô ấy nhìn Cố Nguyên Hoành đôi mắt cũng sáng ngời.
Nếu Cố Nguyên Hoành thích cô ấy, cô ấy lại không thích Cố Nguyên Hoành, vậy anh ta sẽ không nhường.
Nhưng nếu cô ấy cũng thích Cố Nguyên Hoành, Cố Mạnh Chiêu cảm thấy mình mình còn ở lại nơi này nữa sẽ hơi không ổn thỏa, tương đương với biến tướng gây áp lực cho cô ấy.
Anh ta không thể mang tới áp lực cho cô ấy, không thể khiến cô ấy cảm thấy mình đang ép buộc cô ấy.
Nhưng muốn kêu anh ta buông tay, không còn thích Minh Xuân nữa, anh ta lại cảm thấy rất khó.
Một ngày này, anh ta thậm chí còn vẽ bảng biểu và viết phân tích, viết ước chừng hơn nửa quyển vở để phân tích cô ấy thích Cố Nguyên Hoành hơn hay là anh ta hơn, và hai người bọn họ có ưu nhược điểm gì.
Tuy rằng phân tích trên giấy rất rõ ràng nhưng anh ta phát hiện ra chuyện tình cảm này không thể phân tích rõ ràng là xong, vì trái tim của anh ta không chịu sự kiểm soát của anh ta, và trái tim của Minh Xuân cũng không chịu sự kiểm soát của anh ta nốt.
Anh ta đối với Minh Xuân là lâu ngày sinh tình.
Lâu ngày sinh tình khác với vừa gặp đã yêu ngay.
Vừa gặp đã yêu ngay có khả năng là nhất thời kích động, cảm giác tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ cần nhìn thấy ấn tượng đầu tiên phù hợp với thẩm mỹ của mình là có thể vừa gặp đã yêu.
Còn lâu ngày sinh tình lại là sau khi hiểu con người này, anh ta chấp nhận từ mặt tình cảm và lý trí rồi dần thích con người ấy, từ lần đầu tiên ý thức được thích, sau đó đến mỗi ngày một thích hơn, thẳng đến khi loại yêu thích này đạt đến đỉnh điểm, không có cách nào đè nén được nữa, muốn thổ lộ với cô ấy, muốn ở bên cô ấy, hóa loại thích trong lòng đó thành hành động thực tế.
Loại thích này là từ trong phát ra, muốn chặt đứt lại không dễ dàng đến vậy.
Vì nó giống như một góc núi băng, góc băng mà bạn nhìn trên mặt biển, có nghĩa ở đáy biển đã có một ngọn núi.
Từ trong ánh mắt và lời nói của anh ta toát ra chút yêu thích đó, cho dù chỉ là một mầm non nhỏ nhưng ở trong lòng anh ta cũng đã thành một đại thụ chọc trời.
Cưỡng chế khiến đại thu khô héo? Hay là nhổ tận gốc nó đi?
Đó đều là chuyện rất khó làm được.
Anh ta đang ngồi ngây người thì Vu Tuệ Mẫn tới đây mượn sách trông thấy anh ta, mới ngồi xuống nói chuyện.
Vu Tuệ Mẫn: “Cố Mạnh Chiêu, sau khi khai giảng nếu tôi có chỗ không hiểu, muốn xin cậu chỉ dạy nhiều thêm, có được không?”
Trước đây cô ta học rất giỏi, nhưng bỏ lỡ mười năm này đã không còn bao nhiêu tiến triển nữa.