Chương 782: Thông suốt, kiến tâm 4
Gần đây vì thi đại học mà liều mạng làm đề, ôn tập, nhưng cũng chỉ là nước đến chân bắt đầu mới nhảy tạm thời, còn kiến thức chân chính cũng không tiến bộ bao nhiêu.
Cô ta rất sợ đến khi đó mình không theo kịp, nghe nói còn phải học kiến thức về phương diện số học cao cấp nữa.
Hiển nhiên Cố Mạnh Chiêu sẽ không từ chối, chỉ cần là chuyện ở mặt học hành, người khác xin chỉ dạy anh ta cũng chưa bao giờ biết mà không nói.
Nói một lúc chuyện đại học, Vu Tuệ Mẫn nhận ra vẻ phiền muộn không vui giữa trán anh ta, mới cười hỏi: “Cậu đang đường làm quan rộng mở, sao đột nhiên lại có chuyện phiền lòng thế?”
Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười: “Không có, chỉ đang nghĩ vài vấn đề mà thôi.”
Vu Tuệ Mẫn: “Nghĩ thông rồi?”
Cố Mạnh Chiêu: “Vẫn chưa.”
Vu Tuệ Mẫn trêu đùa: “Sẽ không phải… nghĩ đến công an Tiết đấy chứ.”
Cố Mạnh Chiêu: “…”
Vu Tuệ Mẫn khẽ cười, nói: “Tôi tin về phương diện học hành không gì có thể làm khó được cậu đâu nhỉ?”
Cố Mạnh Chiêu và công an Tiết, hai người đi đâu cũng có nhau, ai lại không biết chuyện của bọn họ? Anh ta chuyển tới bên này ở ký túc xá vì công an Tiết, mọi người cũng đều nhìn thấy hết.
Mẹ Vu còn ngưỡng mộ với cô ta, ai tìm được một người đàn ông như Cố Mạnh Chiêu thật đúng là phúc khí tốt. Thời buổi này có mấy người đàn ông bằng lòng vì người con gái mình thích mà làm đến mức độ này? Ai không phải là con gái thiệt thòi phối hợp với bọn họ? Bà ta muốn con gái cũng tìm được một người như thế, cho dù không tuấn tú và có tài như Cố Mạnh Chiêu người ta, nhưng tính cách được như vậy cũng tốt.
Đang nói thì Vu Tuệ Mẫn nhìn thấy cô út và Tiểu Lĩnh, cô ta vẫy tay với bọn họ: “Chào công an Tiết, bạn học Tiết Vân Lĩnh, em đã làm xong bài tập về nhà chưa?”
Tiểu Lĩnh lập tức ngồi xuống bên cạnh Vu Tuệ Mẫn, còn cô út ngồi bên cạnh Cố Mạnh Chiêu.
Tiểu Lĩnh: “Cô Vu, cô lên đại học có phải sẽ không dạy bọn em nữa không?”
Vu Tuệ Mẫn: “Không sao, trường học sẽ sắp xếp một giáo viên tốt hơn cho các em.”
Nói được vài câu, Vu Tuệ Mẫn tạm biệt bọn họ, nói với Tiểu Lĩnh: “Tiết Vân Lĩnh, đi nào, cô đưa em về nhà làm bài tập.”
Tiểu Lĩnh còn muốn nghe lén cô út và trí thức Cố nói chuyện nhưng cậu bé cũng không tiện từ chối cô Vu nên chỉ đành đi theo.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, nơi này rất yên tĩnh.
Cô út ngồi thẳng người: “Trí thức Cố, em phải thẳng thắn với anh một chuyện.”
Cô ấy ở bên ngoài phá hỏng danh tiếng của anh ta, phỏng chừng sẽ ảnh hưởng đến việc anh ta tìm đối tượng sau này.
Cố Mạnh Chiêu bị hành động này của cô ấy làm cho hơi khẩn trương, cô ấy muốn nói thẳng với mình cô ấy đã thích người đàn ông khác rồi sao?
Cố Mạnh Chiêu dịu dàng đáp: “Minh Xuân, không cần gấp, về nhà ăn cơm trước đi.”
Cô út: “Thật ra em cũng không gấp, chủ yếu là sợ anh không ổn thôi.”
Cố Mạnh Chiêu cảm thấy lạnh lòng: “Minh Xuân, em vẫn nên cân nhắc thêm một chút.”
Cô út: “Xin lỗi, em chưa nghĩ mà đã nói với người ta rồi.”
Hô hấp của Cố Mạnh Chiêu có hơi khó khăn: “Em đã nói gì với cậu ấy.”
Cố Nguyên Hoành sáp tới bên tai cô ấy nói chuyện thật sự vô cùng mờ ám, cô ấy chưa bao giờ từng mờ ám với người khác như thế.
Cô út gãi đầu, có hơi ngại ngùng đáp: “Em nói hai chúng ta không kết đối tượng…” Câu sau đó anh muốn kết hôn với em lại có hơi chột dạ, không tiện nói ra.
Trái tim vốn đã hơi lạnh của Cố Mạnh Chiêu lập tức nặng như đeo chì, cảm thấy lồng ngực mình không chấp nhận nổi sức nặng của nó.
Anh ta giơ tay lên ôm ngực, nở nụ cười: “Minh Xuân, xin lỗi.”
Anh ta vẫn luôn một bên tình nguyện, coi cô ấy thành đối tượng của mình, nhưng thật ra cô ấy không có. Cô ấy thích anh ta nhưng không phải loại thích giữa nam và nữ đó, anh ta lại ích kỷ muốn chiếm hữu cô ấy, thậm chí còn đến ở nhà cô ấy.
Người khác nhìn thấy bọn họ ở chung, hiển nhiên sẽ cho rằng bọn họ đang kết đối tượng, là một đôi.
Cô ấy còn phải lo lắng giải thích với Cố Nguyên Hoành.
Anh ta chậm rãi đứng dậy, thu dọn sách vở, đôi mắt lại chợt đỏ hoe.
Cô út thấy anh ta không nói chuyện, nghĩ ôi chao, mình làm sai rồi, cô ấy nói với vẻ dè dặt: “Anh yên tâm, em nói anh chưa có đối tượng, sẽ không cản trở anh tìm đối tượng đâu.”
Cố Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Minh Xuân, em có thể tiễn anh về nhà một lần được không?”
Mỗi lần cô ấy tiễn anh ta, anh ta đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào, loại vui sướng bí mật không dám biểu đạt ra ngoài đó khiến anh ta rất hạnh phúc.
Cô út lập tức đứng dậy: “Đương nhiên có thể, bao nhiêu lần cũng được, không đúng, anh muốn về nhà sao?”
Cố Mạnh Chiêu gật đầu: “Đúng, về nhà, không thể ở nơi này mãi quấy rầy em được.”
Cô út: “Không quấy rầy em mà.”
Cố Mạnh Chiêu đeo cặp sách lên lưng sóng vai đi cùng cô ấy ra ngoài, trước đó không cảm thấy lạnh nhưng lúc này đột nhiên phát hiện thật ra cuối tháng đông chí rất lạnh, cảm giác như cắt da cắt thịt vậy.