Chương 783: Thông suốt, kiến tâm 5
Lạnh quá rồi, anh ta không nỡ để Minh Xuân chịu lạnh, mới cười bảo: “Minh Xuân, không cần tiễn anh nữa, anh có thể tự mình về nhà, em giúp anh nói với chị dâu một tiếng nhé.”
Cô út cũng không biết anh ta làm sao, còn đang bối rối đây, anh ta cũng không phải người nhỏ nhen như vậy, sao cô ấy nói với Lý Xảo Tuệ có vài câu mà anh ta đã giận rồi?
Anh ta cũng chưa từng nhắc tới con người Lý Xảo Tuệ này, không có khả năng rất thích cô ta.
Cô ấy tiếp tục tiễn anh ta.
Bọn họ đi đến đầu đường đó, quành vào chính là nhà họ Tiết, Cố Mạnh Chiêu ra hiệu cho cô ấy về nhà: “Minh Xuân, mùa đông ở thủ đô lạnh hơn, em có thể thích ứng được không?”
Cô út: “Em không sợ lạnh.”
Cố Mạnh Chiêu: “Bà nội của Nguyên Hoành có hơi… cổ hủ, nhưng người lợi hại như em chắc hẳn có thể ứng phó được.”
Cô út rất đồng ý với quan điểm này, bà cụ ở xa tít tận thủ đô còn muốn đính hôn cho trí thức Cố đúng là rất cổ hủ, cô ấy cười đáp: “Cố Nguyên Hoành nói bà nội anh ta còn đính hôn cho anh ở thủ đô.”
Nếu không phải Cố Nguyên Hoành còn chưa đến thủ đô thì Cố Mạnh Chiêu rất có thể đã đi tới gọi điện tuyệt giao với anh ta rồi, cậu đã cướp Minh Xuân của tôi còn sắp xếp đối tượng cho tôi là chuyện gì hả? Anh ta cười khổ: “Anh không cần em lo lắng.”
Cô út nhỏ giọng hỏi: “Trí thức Cố, Cố Nguyên Hoành nói anh muốn kết hôn với em, là thật sao?”
Cố Mạnh Chiêu: “… Cậu ta quản cũng nhiều thật.” Anh ta nhất định phải tuyệt giao với Cố Nguyên Hoành thôi, ngày mai Cố Nguyên Hoành chắc hẳn có thể về đến nhà, nhất định phải canh giờ gọi điện thoại tới.
Cô út gật đầu: “Đúng, em cũng cảm thấy vậy, anh ta còn nói hai chúng ta đang kết đối tượng, em bảo không có.”
Cô ấy thấy Cố Mạnh Chiêu không về ký túc xá mà đi ra ngoài mới gọi: “Anh đợi em đạp xe lai anh về.”
Tuy Cố Mạnh Chiêu nói không cần, nhưng đợi cô ấy đạp xe qua, anh ta vẫn ngồi lên yên sau xe đạp, tham luyến chút khoảnh khắc ngọt ngào cuối cùng.
Cô út: “Trí thức Cố, anh về nhà là có chuyện sao?”
Cố Mạnh Chiêu: “Minh Xuân, em có thích Cố Nguyên Hoành không?”
Cô út: “Thích chứ.”
Gió thổi hơi lớn, cô ấy ở phía trước đạp xe vừa há miệng đã nhét căng một bụng gió nên cũng không nói tiếp nữa. Thật ra cô ấy rất muốn bóc phốt Cố Nguyên Hoành với Cố Mạnh Chiêu, người đâu mà nói chuyện kỳ cục, nhưng Cố Mạnh Chiêu là chú của Cố Nguyên Hoành, bóc phốt với anh ta lại trông có hơi nhỏ nhen, vẫn nên nói với chị dâu thì hơn.
Đưa Cố Mạnh Chiêu về đến nhà, cô út bảo: “Trí thức Cố, vậy ngày mai anh không tới nhà em sao?”
Cố Mạnh Chiêu: “Em muốn anh tới sao?”
Cô út: “Muốn!”
Trái tim của Cố Mạnh Chiêu lại đập thình thịch thình thịch, cảm thấy mình thật khiến người thất vọng quá, chỉ cần cô ấy vẫn chưa kết hôn thì anh ta chắc hẳn vẫn có thể tiếp cận cô ấy, nhưng nếu như anh ta lại gần cô ấy, cô ấy còn phải lo lắng giải thích với người khác, lại ảnh hưởng tới sự trong sạch của cô ấy.
Anh ta dịu dàng bảo: “Lạnh quá rồi, em mau về nhà đi.”
Cô út cảm thấy anh ta có hơi kỳ lạ nhưng không nói ra được không đúng ở đâu, cô ấy nghĩ mãi không hiểu, bỏ đi, về hỏi chị dâu vậy.
Cô ấy chào một tiếng rồi đạp xe chạy đi, thật giống như một cơn gió.
Cố Mạnh Chiêu đứng rất lâu mới quay người vào nhà. Cha mẹ đều không ở nhà, một mình anh ta lại không muốn làm gì hết, cũng không cảm thấy đói nên đi lên tầng dự định tiếp tục làm việc.
Anh ta muốn viết xong cuốn sách chuyện xưa rồi tặng nó cho Minh Xuân sớm một chút, sau này nếu như cô ấy và Cố Nguyên Hoành bên nhau, với tính cách của Cố Nguyên Hoành chắc tám phần sẽ không cho anh ta mỗi ngày kể chuyện xưa cho Minh Xuân nữa.
Anh ta cũng không cảm thấy buồn bao nhiêu, dù sao từ một sinh viên ưu tú đến thanh niên trí thức về nông thôn chăn gia súc đã là một giai đoạn vô cùng đen tối của đời người, loại cảm xúc buồn bã đó đã bị anh ta nếm thử rồi lại sinh ra một hương vị khác.
Nhưng nếu rời khỏi Minh Xuân lại khiến anh ta cảm thấy có thể chồng chất càng nhiều nỗi buồn hơn lên trên nỗi buồn đó.
Nghĩ như vậy anh ta lại có hơi coi thường mình, đã nói trước nếu thành là may mắn, không thành cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai gia đình, anh ta cũng sẽ không oán trách Minh Xuân cơ mà? Tại sao lúc này biết cô ấy thích Cố Nguyên Hoành, muốn tới thủ đô cùng Cố Nguyên Hoành, anh ta lại buồn như vậy?
Nghĩ đến bộ dáng kéo Có Nguyên Hoành không cho anh ta đi của cô ấy, Cố Mạnh Chiêu lại cảm thấy mình không nên buồn bã, anh ta nên mừng và chúc phúc cho cô ấy mới phải.