Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 784 - Chương 784. Thông Suốt, Kiến Tâm 6

Chương 784. Thông suốt, kiến tâm 6 Chương 784. Thông suốt, kiến tâm 6

Chương 784: Thông suốt, kiến tâm 6

Cô út phóng về nhà nhanh như chớp, thời gian đã không còn sớm nữa.

Trong nhà đã sớm ăn cơm xong, lũ trẻ cũng đã ngủ hết.

Cô ấy vào nhà, rón rén nhẹ nhàng vào nhà bếp tìm cơm ăn, quả nhiên chị dâu có để phần cho cô ấy.

Trước đó cô ấy về nhà đạp xe đạp nói trí thức Cố có chuyện phải về nhà, Lâm Tô Diệp còn lo lắng.

Lúc này nghe thấy tiếng của cô ấy, mới gọi: “Minh Xuân, em vào phòng mà ăn.”

Cô út bưng bát thức ăn và thúng cơm qua đó, dùng chân đẩy nhẹ cánh cửa mở ra rồi lại đá chân đóng lại.

Cô ấy nhìn thấy Tiết Minh Dực trên giường đất, vừa cười vừa chào hỏi.

Tiết Minh Dực kéo chăn lên, kêu cô ấy lên giường mà ăn.

Cô út ngồi khoanh chân, vừa ăn cơm vừa nói với Lâm Tô Diệp: “Trí thức Cố giận rồi chị ơi.”

Lâm Tô Diệp: “Tại sao?”

Trí thức Cố hiếm khi nổi giận, trước đây Tào Chí Đức bắt nạt anh ta, anh ta còn không giận, chỉ có khi Tào Chí Đức miệng tiện bịa đặt về Minh Xuân thì anh ta mới nổi nóng.

Cô út nói lại chuyện của Lý Xảo Tuệ: “Cô ta muốn kết đối tượng với trí thức Cố, nhưng trí thức Cố người ta cũng không thích cô ta.”

Lâm Tô Diệp: “Đây là chuyện gì thế?”

Cô út nói lại một lần, Lâm Tô Diệp nghĩ đến hôm thi đại học có gặp qua, ấn tượng không sâu sắc gì.

Lâm Tô Diệp: “Trí thức Cố không có khả năng vì chuyện này mà giận đâu, còn có chuyện gì khác không?”

Cô út: “Chuyện khác?”

Lâm Tô Diệp: “Hôm nay em về nhà nói vài câu rồi đi, là có chuyện gì?”

Cô út cũng nói lại chuyện của Cố Nguyên Hoành: “Chị dâu, chị nói xem có phải anh ta không đúng không? Anh ta vào trạm soát vé rồi, em cũng không có thời gian đánh anh ta.”

Lâm Tô Diệp: “…”

Cô vốn nghe cô út trở về nói mấy câu đó còn tưởng cô ấy hiểu ra rồi, kêu cô ấy đi tìm Cố Mạnh Chiêu nói chuyện, tiện cho Cố Mạnh Chiêu vui vẻ một phen.

Ai ngờ bọn họ trao đổi ngược lại biến thành Cố Mạnh Chiêu đau lòng mất mác về nhà.

Người sáng suốt vừa nhìn đã biết Cố Mạnh Chiêu đã hiểu lầm Cố Nguyên Hoành và Minh Xuân, sau đó ghen, nhưng Minh Xuân lại ngốc nghếch không nghĩ đến được chuyện này. Có điều cũng từ trong này nhìn ra được cô ấy thật sự thích Cố Mạnh Chiêu, tuy rằng hai người chưa kết đối tượng nhưng Lý Xảo Tuệ vừa nói muốn kết đối tượng với trí thức Cố, cô ấy đã không đồng ý.

Lâm Tô Diệp hết sức vui mừng, ngả vào khuỷu tay của Tiết Minh Dực.

Cô út: “Chị dâu, chị cười gì thế?”

Lâm Tô Diệp: “Mạnh Chiêu không giận đâu, cậu ấy chỉ đau lòng thôi, ngày mai em đi tìm cậu ấy nói cho rõ ràng đi.”

Cô út vội uống một ngụm nước nóng đưa hết cơm canh trong miệng xuống bụng: “Đau lòng là cái gì? Chị làm câu so sánh đi.”

Nói đạo lý cô ấy nghe rất tốn sức, nhưng so sánh lại đơn giản hơn nhiều, mỗi lần trí thức Cố giảng đạo lý cho cô ấy đều so sánh, lời lẽ dễ hiểu.

Lâm Tô Diệp: “Nếu anh em theo người phụ nữ khác… ui da…” Cô vội vàng ngồi dậy, trừng mắt nhìn Tiết Minh Dực, vậy mà anh còn nhéo cô.

Cô út: “Sao vậy?”

Lâm Tô Diệp: “Đổi cái khác, đổi cái khác, nếu như chị theo người đàn ông khác…”

Ánh mắt của Tiết Minh Dực nhìn cô rất u ám, Lâm Tô Diệp thấy mà hơi chột dạ.

Cô nói: “Nhưng em cũng không thể nói người khác được, thế này không ổn.” Cô nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Tiết Đinh Sơn thay lòng, Phàn Lê Hoa sẽ đau lòng.”

Cô út: “Rồi quay đầu đâm một nhát vào tim anh ta?”

Lâm Tô Diệp: “Đó là chuyện vì đau lòng cho nên tức giận mới làm ra, đau lòng chính là bị người phản bội cho nên mới đau lòng.”

Cô út: “Nhưng em có phản bội đâu.”

Lâm Tô Diệp dứt khoát nói thẳng, với Minh Xuân, bạn không thể ngại ngùng được: “Mạnh Chiêu muốn kết hôn với em, cậu ấy hiểu làm em muốn kết hôn với Cố Nguyên Hoành cho nên mới đau lòng.”

Cô út: “Em có muốn kết hôn với Cố Nguyên Hoành đâu!”

Chia nửa ổ chăn với anh ta á? Đừng có mơ!

Lâm Tô Diệp: “Vậy em nói với Mạnh Chiêu rằng mình muốn kết hôn với cậu ấy, cậu ấy sẽ không buồn nữa.”

Cô út: “Sau đó có thể tiếp tục kể chuyện xưa cho em?”

Lâm Tô Diệp gật đầu: “Đúng, hai người các em thoải mái mà kể.”

Cô út nghĩ ngợi một chút lại có hơi khó xử, hiếm khi thở dài.

Lâm Tô Diệp: “Sao thế?”

Cô út: “Chị dâu, chăn của em… không đủ lớn.”

Bình Luận (0)
Comment