Chương 785: Thông suốt, kiến tâm 7
Nếu như kết hôn với Cố Mạnh Chiêu, chia một nửa chăn với anh ta, mà chăn của cô ấy thì nhỏ, đến khi đó anh ta giành chăn của cô ấy, cô ấy cũng không nỡ đánh anh ta, như thế không phải chịu thiệt rồi sao?
Tiết Minh Dực lặng lẽ thu dọn bát đũa mà cô út đã ăn xong, mang ra ngoài rửa sạch.
Lâm Tô Diệp thì đi giày bông xuống đất, mở ngăn tủ ra cho cô út nhìn: “Nhìn xem, chị dâu em đã mua ít vải của Kim Hoán Phân rồi, còn một mảnh vải hoa to, đến khi đó lại khâu một cái thật lớn cho em, đủ để em với Mạnh Chiêu đắp.”
Cô út mừng rỡ: “Được ạ.”
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi, sáng mai đi nói rõ với Mạnh Chiêu, kêu cậu ấy qua đây.”
Cô út: “Chị dâu, đau lòng là gì ạ, rất khó chịu sao?”
Lâm Tô Diệp gật đầu: “Thật sự rất khó chịu, em nghĩ xem người mà em yêu nhất không yêu em mà lại yêu người khác, cảm giác đó có buồn hay không? Vương Bảo Xuyến ở Cổn Hàn Diêu đợi mười tám năm, Tiết Bình Quý lại thay lòng lấy công chúa, Vương Bảo Xuyến có thể không đau lòng được sao? Phàn Lê Hoa còn có thể quay đầu đâm tên phụ lòng một nhát, nhưng Vương Bảo Xuyến không phải chỉ có thể làm thiếp hoặc có một con đường chết thôi sao?”
Cô út vừa nghe: “Vậy em khiến trí thức Cố đau lòng có phải quá xấu xa rồi không?”
Lâm Tô Diệp: “Em không phải Tiết Bình Quý, em là công an Tiết, là vệ sĩ tốt của nhân dân, em chỉ chưa nói rõ ràng với trí thức Cố mà thôi, sau này tốt với cậu ấy hơn là được.”
Cô út: “Tốt với anh ấy thế nào ạ?”
Anh ấy cũng không thiếu ăn thiếu mặc.
Lâm Tô Diệp: “Nói lời mà cậu ấy thích nghe, ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn, dẫn cậu ấy đi dạo, giới thiệu với người khác cậu ấy là đối tượng gì đó của em, cái này anh em biết làm nhất, em cứ hỏi anh em đi.”
Tiết Minh Dực: “…”
Cô út cười khà khà: “Chính là tám nhảm chứ gì, em biết.”
Cô ấy nhảy xuống đất cũng không về phòng ngủ mà lại đạp xe đạp phóng như bay đi.
Lâm Tô Diệp gọi cũng không gọi lại được, oán trách với Tiết Minh Dực: “Người nhà họ Tiết các anh đều không ngủ sao?”
Cũng may cô út là công an, cho dù buổi tối ra ngoài cũng không sao, nhưng chung quy vẫn là một cô gái, đêm hôm khuya khoắt đạp xe chạy ra ngoài, vừa chạy đã nửa ngày, cô ấy không thấy mệt sao?
Cô út lại đạp xe chạy tới nhà họ Cố, phát hiện cửa lớn để mở chứ không khóa, cửa nhà cũng không khóa nốt.
Trộm vào rồi!
Cô ấy lập tức cúi người cảnh giác, dựa theo trí nhớ của mình vừa di chuyển vừa sờ gậy gỗ, sau đó lại khom người nhẹ nhàng chui vào nhà.
Trong nhà yên tĩnh không có một chút tiếng động nào, tầng một rất tối, chỉ có chút ánh đèn đường bên ngoài có thể chiếu vào đây.
Cô ấy lại lén lút đi lên tầng hai, nghe thấy trong phòng Cố Mạnh Chiêu có tiếng động, cô ấy vụt qua nghe một lúc, hình như không có nguy hiểm gì, sau đó lại lặng lẽ đẩy cửa nhìn vào, chỉ thấy Cố Mạnh Chiêu đang cúi đầu viết lách.
Cô út: “?”
Trí thức Cố vất vả như vậy sao? Hu hu hu, cô ấy còn hại anh ta đau lòng nữa, có phải cô ấy rất xấu xa không?
Cố Mạnh Chiêu nghe thấy tiếng động mới quay đầu liếc mắt nhìn, nói một câu “Minh Xuân, em vẫn chưa đi sao? Rồi lại tiếp tục cúi đầu viết, nhưng đột nhiên anh ta cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn cô ấy: “Minh Xuân?”
Cô út gật đầu: “Đúng, là em.”
Cố Mạnh Chiêu đứng bật dậy: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cô út ý bảo anh ta bình tĩnh: “Không sao, anh biết mấy giờ rồi không? Sao anh vẫn chưa ngủ?”
Cố Mạnh Chiêu: “…” Em hỏi anh sao vẫn chưa ngủ, vậy em thì sao? Anh ta nhìn đồng hồ, vậy mà đã nửa đêm rồi!
Cô út: “Cái đó, chị dâu kêu em tới nói rõ ràng với anh.”
Trái tim vốn đã hơi bình tĩnh của Cố Mạnh Chiêu lại rớt bịch một tiếng, suýt chút nữa ngã sõng soài.
Anh ta lặng lẽ rút lui còn không được mà nhất định phải nghiêm túc nói rõ ràng. Nhưng nghĩ đến chuyện anh ta đã cam đoan với Lâm Tô Diệp, nếu cô yêu cầu anh ta nghiêm túc đảm bảo sẽ không vì theo đuổi không được mà oán hận Minh Xuân, thậm chí dùng mặt sách để đảm bảo vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Minh Xuân, em yên tâm, anh sẽ không oán hận ai cả. Em thích ai là tự do của em, em muốn ở bên ai…”
Anh ta đang nói lại nghe thấy giọng nói của Minh Xuân vang vọng: “Trí thức Cố, chị dâu nói chị ấy sẽ may một cái chăn to như cái giường cho chúng ta, em chia một nửa cho anh, anh cũng không cần cố giành với em nữa, em sẽ không vì giành chăn với anh sau khi ngủ mà đánh anh đâu…”
Cô ấy nở nụ cười: “Sức em lớn lắm, anh chắc chắn không chịu được đòn.”