Chương 797: Chỉ đánh lưu manh và người xấu
Cố Mạnh Chiêu còn mua hai chiếc xe đạp mới, vốn muốn một chiếc kiểu nam một chiếc kiểu nữ nhưng Minh Xuân toàn muốn kiểu nam.
Sau khi mua xong mỗi người một chiếc, chiếc xe mà trước đó Minh Xuân hay đạp thuộc về hai bé trai.
Hai bé trai ngày nào cũng đòi xe đạp với Lâm Tô Diệp, nhân lúc cô không chú ý còn đạp luôn xe của cô ra ngoài.
Đảo mắt đã tới mồng tám tháng chạp, mồng tám tháng chạp năm Đinh Tỵ chính là ngày mười sáu tháng một năm bảy tám, tuy rằng vẫn chưa đón tết nhưng nhìn bầu không khí trên đường đã khác với năm cũ.
Vẫn có người đeo băng tay đỏ đi khắp nơi bắt kẻ đầu cơ trục lợi, nhưng những người bán hàng rong đeo sọt và đeo gùi lén lút làm ăn nhỏ đó vẫn càng ngày càng nhiều.
Những người này đều thuộc quyền quản lý của quản lý chợ, tuy rằng bọn họ cũng cho cục công an quản lý nhưng xưa nay Minh Xuân chưa từng quan tâm loại này.
Cô ấy chỉ đánh lưu manh và người xấu, tuy rằng người bán hàng rong là kẻ đầu cơ trục lợi, nhưng chị dâu nói việc kiếm kế sinh nhai có thể coi là phạm pháp được sao? Buôn bán chút đồ ăn không tính là gì cả cho nên cô ấy chưa bao giờ từng quản.
Vì người bán hàng rong lưu động đeo sọt lén lút bán đồ ăn ven đường thuận tiện hơn, cô ấy cũng thường mua vài cái bánh bao hay bánh nướng để ăn.
Hôm nay cô ấy nhìn thấy hai người đeo băng tay đỏ làm khó một bà cụ.
Bà cụ mặc áo vải thô, tóc bạc trắng đầu, một đôi tay nứt nẻ nhăn nheo như vỏ cây khô già cỗi. Bà ta đeo một cái sọt, bên trong là bánh đậu còn nóng hổi, vì người đeo băng tay đỏ định thu giỏ của bà ta nên bà ta khổ sở cầu xin.
Nhìn thấy bà cụ này Minh Xuân lại nhớ đến mấy người bà cả.
Chị dâu cũng thường xuyên vẽ bọn họ, nói người nông thôn khổ, cho dù có chút tính toán nhỏ nhặt cũng là để lấp đầy cái bụng, cứ hễ có thể ăn no cũng sẽ không tính toán chút lương thực đó, cho nên chị dâu thường không so đo với các bà cụ trong thôn, đón tết cũng cho những người thật sự khó khăn tới mượn lương thực mượn một ít, đợi lương thực được chia người ta lập tức trả về ngay chứ chưa từng khất nợ.
Cố Mạnh Chiêu cũng thường xuyên kể chuyện xưa cho cô ấy nghe, trong chuyện xưa cũng có vài người nghèo khó nhưng cần mẫn, nghe nhiều rồi cô ấy cũng có chút cảm giác.
Trước đây cô ấy không chủ động giúp người, cô ấy chỉ lo đánh người xấu, những người khác tự có pháp luật trị.
Hôm nay cô ấy đổi ca định về nhà ăn cơm, nhìn thấy bà cụ này đột nhiên lại muốn giúp một chút.
Cô ấy dừng xe chào hỏi hai người đeo băng tay đỏ.
Bọn họ cũng nhận ra cô ấy, cười nói: “Công an Tiết.”
Minh Xuân xách túi xách trong giỏ xe lên: “Ăn kẹo đi, tôi đăng ký kết hôn rồi, tới phát kẹo mừng.”
Hôm nay cô ấy đã phát kẹo mừng cho những người quen biết ở đồn và ở cục, đám người Cố Tú Tú và Cao Hoài lấy của cô ấy mất cân rưỡi kẹo.
Cân rưỡi kẹo lận, cũng làm cô ấy đau lòng muốn chết.
Kết hôn thật tốn kém!
Hai người vừa nghe được đã chạy tới chúc mừng cô ấy: “Hôm nay công an Tiết kết hôn sao, vậy cũng phải chúc mừng rồi, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử nhé.”
Minh Xuân lấy kẹo cho bọn họ ăn, bà lão xách cái sọt chắp tay với cô ấy rồi khom người chạy thật nhanh.
Minh Xuân chia kẹo cho bọn họ, cười bảo: “Hôm nay lạnh quá, các anh vất vả rồi.”
Hai người cầm kẹo cũng không quan tâm bà cụ chạy thoát nữa, nói thật bọn họ cũng không đành lòng làm khó người già. Các xã viên nông thôn quanh đây xách giỏ tới bán đồ càng ngày càng nhiều, bọn họ bắt cũng không bắt hết được, đều chỉ trông mong tới khi nào đó bên trên nói không bắt nữa, vậy bọn họ cũng bớt lo bớt tốn sức.
Cô út đạp xe về nhà họ Cố, Lâm Tô Diệp đã dẫn bà Tiết và đám trẻ tới, đang ở trong nhà nói chuyện với cha Cố và mẹ Cố.
Cố Mạnh Chiêu vẫn luôn để ý cổng, thấy cô ấy lập tức đi lên đón, cười hỏi: “Từ cục qua đây sao?”
Cô út gật đầu, chậc chậc hai tiếng: “Lỗ to rồi, em nghĩ chia nửa cân thôi kết quả lại bị giành hết.”
Trước khi đi Cố Mạnh Chiêu đã dặn dò cô ấy ngày vui lớn cô ấy không thể đánh người, kêu cô ấy chia hết ba cân kẹo mừng cho đơn vị rồi về.
Nếu không phải Cố Mạnh Chiêu nhắc nhở từ trước thì cô ấy thật sự muốn túm Cao Hoài đánh một trận.
Người này quá gian trá, lấy nhiều kẹo của cô ấy như vậy, còn nói về chia cho đồn của bọn họ!
Tôi kết hôn, anh chia kẹo mừng cái gì?
Kết hôn thật lãng phí quá! Cũng may chỉ có một lần, nhiều nữa chịu không thấu mất.