Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 796 - Chương 796. Sao Bà Lại Cười Giống Lão Yêu Bà Vậy

Chương 796. Sao bà lại cười giống lão yêu bà vậy Chương 796. Sao bà lại cười giống lão yêu bà vậy

Chương 796: Sao bà lại cười giống lão yêu bà vậy

Lâm Tô Diệp biết anh nói chuyện thẳng thắn, thật ra là đang quan tâm Cố Mạnh Chiêu nhưng nghe vào lại giống như đang đuổi người đi, cô cười bảo: “Minh Xuân không rời khỏi nhà ngay được, nếu như Mạnh Chiêu không nỡ thì qua đây ở chung, hai người ở vẫn được.”

Nhà họ Cố phòng lớn, đủ cho bọn họ ở.

Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Cảm ơn chị dâu, bọn em cũng nghĩ như vậy.”

Đối với anh ta mà nói ở đâu cũng không thành vấn đề, chỉ cần là gia đình đều được, hơn nữa anh ta rất thích ở chung với nhà họ Tiết, còn nữa, anh ta còn phải chỉ dẫn Đại Quân bài học nữa.

Tiết Minh Dực hiển nhiên không có ý kiến, tùy bọn họ sắp xếp, anh ta hỏi Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân đăng ký kết hôn, trong nhà có mời khách không?”

Nếu như mời khách, anh ta cũng có thể sắp xếp thời gian.

Lâm Tô Diệp: “Nhà chúng ta không mời trước, đợi Mạnh Chiêu tốt nghiệp đại học, đến khi đó tổ chức hôn lễ lại về Tiết Gia Đồn mời sau.”

Tiết Minh Dực nói rất tốt.

Bà Tiết lại cân nhắc hôm nay đã làm rồi, nói không chừng tháng sau có thể mang thai.

Lúc trước Lâm Tô Diệp vào cửa kết hôn, hai ngày sau đã mang thai rồi, mùa đông năm đó đã sinh Đại Quân và Tiểu Lĩnh.

Bà ta mừng lắm, sau này trong nhà lại náo nhiệt hơn.

Toa Toa nhìn bà ta và hỏi: “Bà nội, tại sao bà lại cười giống lão yêu bà vậy?”

Bà Tiết: “Đứa trẻ nhà cháu, thay ca cô út của cháu chọc tức bà đúng không?”

Toa Toa cười khanh khách.

Vốn cha Cố và mẹ Cố nói cuối năm kêu Cố Mạnh Chiêu dẫn cô út tới thủ đô thăm bà Cố nhưng Cố Nguyên Hoành đã dẫn Cố Nguyên Trinh tới đây nên hai người họ không cần đi nữa.

Hai vợ chồng mượn cớ công việc bận rộn, kêu Cố Mạnh Chiêu gọi điện tới thủ đô nói chuyện kết hôn một tiếng, phải nhấn mạnh sau bốn năm mới tổ chức hôn lễ, lúc này không mời bọn họ tới đây cũng không về Bắc Kinh, dù sao cũng không phải hôn lễ chính thức.

Cố Mạnh Chiêu gọi điện cho Cố Nguyên Hoành, thật lòng thật dạ cảm ơn anh ta.

Cố Nguyên Hoành lại giở giọng bất cần đời: “Chú út, nếu như cháu không giúp chú đẩy một phen, chú dự định canh đến khi nào?”

Cố Mạnh Chiêu: “Canh cũng là một loại vui vẻ.”

Cố Nguyên Hoành cười nhạo anh ta: “Nếu là của chú, chú canh chừng vậy đó là niềm vui, còn nếu không phải của chú, chú có canh mãi cũng chỉ là lo lắng đề phòng. Nếu như ngày nào đó bị người cướp đi, chú khóc hay là không khóc đây?”

Cố Mạnh Chiêu: “Cho nên chú mới cảm ơn cậu, nợ cậu một nhân tình rồi.”

Cố Nguyên Hoành: “Quyển sách mà chú biên soạn cho Minh Xuân gửi qua đây đi, cháu sẽ giúp chú liên hệ với tòa soạn.”

Cố Mạnh Chiêu: “Đoạn kết cơ bản vẫn cần phải chau chuốt lại, làm phiền cậu giúp hiệu chỉnh một chút, cuối cùng ký tên.”

Như vậy cũng coi là hai người hợp tác biên soạn.

Cố Nguyên Hoành cười đáp: “Đây là cháu giúp chú hiệu chỉnh, cũng không phải nhân tình đâu đấy nhé.”

Cố Mạnh Chiêu: “Nếu như cậu muốn, sau này toàn bộ sách của chú đều mời cậu hiệu chỉnh rồi cùng đề tên.”

Cố Mạnh Chiêu hoàn toàn không để ý mấy chuyện này, nhưng mấy thứ như đề tên này sẽ có sự hỗ trợ đối với việc phát triển sau này của Cố Nguyên Hoành nên anh ta cũng bằng lòng giúp.

Cố Nguyên Hoành cười đáp: “Cảm ơn chú.”

Cố Mạnh Chiêu: “Cậu nói với bác cả thêm vài lời nhé.”

Cả gia đình bọn họ không chịu về thu đô, bản thân anh ta cũng tìm đối tượng không cần bác cả mình giúp tìm đối tượng mang tính chất liên hôn nữa nên bác cả chắc chắn không vui, cứ để Cố Nguyên Hoành phát huy tài văn vẻ của mình khuyên bà cụ đi.

Tuy rằng bà Cố có hơi phong kiến nhưng cũng quan tâm phòng năm, trước kia giao tình giữa hai nhà vẫn luôn không tệ, mẹ Cố cũng chỉ không muốn bị trói buộc mới không qua lại nhiều.

Còn nữa, bà cụ vẫn luôn giúp bọn họ trông ngôi nhà ở thủ đô, nếu không phải có bà ta thì căn nhà đó đã sớm không còn nữa rồi.

Dù sao xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, cha Cố và mẹ Cố vẫn rất tôn trọng bà cụ, Cố Mạnh Chiêu hiển nhiên cũng chú ý.

Cố Nguyên Hoành: “Chú yên tâm, các chú chỉ cần làm chuyện mà mình muốn làm, những chuyện khác cứ để cháu xử cho.”

Vài ngày tiếp theo Cố Mạnh Chiêu chuẩn bị cho mùng tám liên hoan, trước đặt thức ăn và đầu bếp từ Phúc Thuận Lai.

Phúc Thuận Lai vốn là tiệm cơm lâu đời cuối thời Thanh, sau này công tư hợp doanh mới biến thành công hữu, nhưng ông chủ già vẫn luôn tham gia kinh doanh, cũng là người quản lý thực tế của tiệm cơm.

Sau khi đặt thực đơn và đầu bếp, thư xin kết hôn của Minh Xuân cũng phát xuống, Cố Mạnh Chiêu dựa vào giấy chứng nhận đi mua vài cân kẹo, đậu phộng và hạt dưa.

Vì người mà Minh Xuân quen nhiều nên Cố Mạnh Chiêu vẫn phải mua thêm một ít cho cô ấy đi phát một mình. Các anh trai nhà mẹ đẻ của Lý Quế Trân làm ở cửa hàng bách hóa, trực tiếp mua mười cân kẹo dự bị của người ta.

Lý Xảo Tuệ biết là mua kẹo mừng cho Cố Mạnh Chiêu và Tiết Minh Xuân cũng ghen đến mức cả tối nguyền rủa kẹo mừng, chỉ hận không thể rủa nó đắng chát chua lè, dù sao cũng đừng ngọt!

Bình Luận (0)
Comment