Chương 795: Thử cảm giác 4
Khi cô út quay đầu giục anh ta lại đột nhiên ngây người, ánh trời chiều mùa đông hắt vào từ bên cửa sổ, trong phòng nửa sáng nửa tối, Cố Mạnh Chiêu ngồi trên giường đang nghiêng đầu nhìn cô ấy. Gương mặt của anh ta thanh tú, sóng mắt vừa dịu dàng vừa sáng ngời, không biết tại sao lại như có một chiếc bàn chải nhỏ cọ vào trái tim của cô ấy.
Cô ấy nở nụ cười: “Cố Mạnh Chiêu, anh thật đẹp.”
Cố Mạnh Chiêu cũng cười: “Minh Xuân, em cũng rất đẹp.”
Đợi bọn họ đạp xe tới đại viện quân khu, trước trả xe cho cảnh vệ.
Vài cảnh vệ trẻ tuổi thấy Tiết Minh Xuân thì cười, chậc chậc thành tiếng: “Đồng chí Tiết Minh Xuân, được đó.’
Cố Mạnh Chiêu biết bọn họ chậc chậc cái gì, có lòng muốn giải thích nhưng thấy ánh mắt trêu đùa đó của bọn họ, chỉ sợ anh ta có nói rách cả miệng thì bọn họ cũng sẽ không tin mình và Minh Xuân vẫn trong sạch.
Lại nghĩ đến có gì hay để phải giải thích? Bọn họ đã gửi thư xin kết hôn rồi.
Cô út không biết bọn họ chậc chậc cái gì, vỗ vai: “Cảm ơn nha.”
Hai người về nhà họ Tiết, Lâm Tô Diệp và bà Tiết đang dọn cơm, ba đứa trẻ cũng tan học về nhà, đang nghe radio.
Nhìn thấy hai người về, Lâm Tô Diệp cười bảo: “Còn tưởng hai đứa các em không về nữa đấy.”
Cố Mạnh Chiêu đã rất thân với nhà họ Tiết, vốn chỉ là cầu sự cho phép theo đuổi, chuẩn bị sẵn tâm lý thì sẽ không xấu hổ nữa, nhưng trong ánh mắt tràn đầy niềm vui của Lâm Tô Diệp, tai anh ta vẫn đỏ lên.
Tiểu Lĩnh cũng không kiềm chế được nữa, cho dù trước đó mẹ đã nói nhìn thấy trí thức Cố phải kiềm chế một chút, nhưng cậu bé vẫn lao vụt tới ôm cánh tay của Cố Mạnh Chiêu: “Chú ơi, chúc mừng chú nhá!”
Toa Toa cũng giơ bàn tay nhỏ thi lễ: “Chúc mừng chú!”
Đại Quân vốn sợ Cố Mạnh Chiêu xấu hổ, muốn dựa theo chỉ thị của Lâm Tô Diệp vẫn gọi là trí thức Cố như cũ, nhưng lúc này cũng gọi chú theo.
Cố Mạnh Chiêu vừa cười vừa đáp, cúi người bế Toa Toa lên: “Ngày mai chú sẽ đi mua kẹo.”
Toa Toa lập tức móc một viên kẹo trong túi áo đưa cho anh ta: “Cháu có, bà Nghiêm cho đó ạ.”
Cố Mạnh Chiêu xác nhận thời gian tới nhà họ Cố ăn cơm với Lâm Tô Diệp và bà Tiết.
Bà Tiết nhìn quần áo trên người Minh Xuân mà mừng rỡ ra mặt, thế này còn không phải đã mang thai rồi sao?
Bà ta cười bảo: “Mồng tám tháng chạp đi, mồng tám tháng chạp là ngày lành.”
Lâm Tô Diệp thấy Minh Xuân định giặt quần áo: “Minh Xuân, trong nồi có nước nóng đó.”
Cô út: “Chị dâu, các chị có quần áo không, em giặt luôn cho.”
Lâm Tô Diệp: “Bọn chị không có, hôm qua đã giặt hết rồi.”
Ban ngày bà Tiết nhàn rỗi, một mình nhàm chán phát hoảng, ngoại trừ khâu đế giày thì chính là may vá thêu thùa, hoặc là giặt quần áo.
Cố Mạnh Chiêu vẫn muốn giải thích với Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân đi tắm, không có đồ thay nên mặc của em.”
Lâm Tô Diệp tỏ vẻ mọi người đều hiểu mà, cười đáp: “Dáng người của Minh Xuân cao, mặc đồ của em cũng rất ưa nhìn.”
Cô không thể mặc của Tiết Minh Dực, mặc vào như áo khoác.
Cố Mạnh Chiêu nhìn vẻ mặt của cô ấy, mình là càng tả càng bôi đen sao? Nếu như chị dâu và bác gái cho rằng anh ta nôn nóng như vậy, Minh Xuân vừa đồng ý với anh ta mà hai người đã… thế cũng nhanh quá rồi? Anh ta nghĩ một chút vẫn cảm thấy người đàn ông như vậy quá thiếu đòn.
Nhưng Lâm Tô Diệp và bà Tiết hoàn toàn không lo lắng chuyện này.
Với sức lực đó của Minh Xuân, tên đàn ông nào dám cưỡng ép cô ấy? Nếu cô ấy không đồng ý, anh ta có nghĩ nhiều đến đâu cũng đành chịu.
Ngay cả quần áo của Cố Mạnh Chiêu cô ấy cũng đã mặc rồi, nào còn có gì không vui nữa? Làm gì là chuyện của hai vợ chồng trẻ người ta, bọn họ cũng không tham gia vào.
Khi ăn cơm, Tiết Minh Dực và Trịnh Viện Triều về nhà.
Cô út lớn tiếng nói: “Anh, Tiểu Trịnh, em với Cố Mạnh Chiêu kết đối tượng rồi.”
Tiết Minh Dực gật đầu: “Tốt lắm.”
Tiểu Trịnh: “Hả, không phải hai người đã sớm kết đối tượng rồi sao?”
Cô út: “Trước đây không phải, hôm nay mới chính thức bắt đầu.”
Tiểu Trịnh nhìn bộ đồ trên người cô ấy, dựng ngón cái: “Tốt lắm, thật xứng đôi!”
Lâm Tô Diệp nói lại chuyện mùng tám tháng chạp tới nhà họ Cố ăn cơm với Tiết Minh Dực: “Anh có thời gian không?”
Tiết Minh Dực bế Toa Toa từ trong lòng Cố Mạnh Chiêu, thuận theo ý con gái cụng đầu một cái, đáp: “Có thể sắp xếp thời gian, khi nào các em qua đó? Báo trước với Quách Trừng một tiếng để sắp xếp xe.”
Một đống người ngồi xe buýt cũng không tiện, đạp xe đạp cũng rắc rối.
Cô út lại nói chuyện đơn vị xin phòng ở.
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn bọn họ: “Mạnh Chiêu sang năm phải học đại học, ở đây sẽ không xa sao?”