Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 794 - Chương 794. Thử Cảm Giác 3

Chương 794. Thử cảm giác 3 Chương 794. Thử cảm giác 3

Chương 794: Thử cảm giác 3

Khi theo đuổi Minh Xuân, cho dù có tiếp xúc cơ thể nhưng hai người cũng vô cùng tự nhiên, đặc biệt là cô ấy rất trong sáng vô tư, anh ta cũng không có suy nghĩ bậy bạ gì, dù sao cô ấy vẫn chưa chấp nhận anh ta, anh ta lấy kể chuyện xưa cho cô ấy làm trọng yếu.

Nhưng lúc này hai người đã sắp đăng ký kết hôn, suy nghĩ của anh ta đột nhiên bị đánh mở, cũng không phải mình cứ cố tình mở nó ra mà là Minh Xuân quá chủ động.

Đương nhiên cũng không phải cô ấy chủ động mà là vì cô ấy cảm thấy nó là điều đương nhiên, không giống các cô gái khác ngại ngùng như vậy.

Cô ấy vẫn luôn làm theo ý mình, nhưng cũng biết không thể quá tùy tiện với người khác, chỉ là cảm thấy nếu hai người họ đăng ký kết hôn vậy cũng giống như anh hai và chị dâu đắp chung một cái chăn cùng ngủ, ngủ chung một chăn có thể không cởi quần áo được sao?

Cũng không thể mặc áo bông và quần bông ngủ được chứ?

Nói cô ấy không hiểu, cô ấy lại không thầy tự hiểu.

Đợi Minh Xuân tắm xong ra ngoài lại không thấy Cố Mạnh Chiêu đâu, trên giường đặt quần áo được gấp chỉnh tề ngay ngắn.

Cô ấy rất tự nhiên mặc lên.

Áo lót không mặc được, quần lót không mặc thì khó chịu.

Khỏi phải nói, thật sự có hơi to.

Cô ấy túm chun quần thắt một cái, không tuột là được.

Cô ấy cuộn quần áo của mình vào, buổi tối về nhà sẽ giặt sau.

Cố Mạnh Chiêu ở bên ngoài hỏi một tiếng: “Minh Xuân, em xong chưa?”

Cô út: “Xong rồi.”

Cố Mạnh Chiêu vào trong: “Đưa quần áo cho anh, anh giặt giúp em.”

Cô út xốc chăn lên vẫy tay với anh ta: “Không cần, anh qua đây trước đi.”

Cố Mạnh Chiêu thấy cô ấy mặc đồ của mình, tay áo hơi dài được cô ấy xắn lên, ống quần cũng dài mắc ở mắt cá chân, vì hai chân của cô ấy thon dài ngược lại trông cũng không to cho lắm.

Anh ta hỏi: “Minh Xuân, em không mặc quần vải sợi, không thấy lạnh sao?”

Mùa đông ở địa phương vẫn rất lạnh, người bình thường đều mặc quần bông áo bông, ra cửa khoác thêm áo khoác.

Người trẻ tuổi thích đẹp, đặc biệt là đàn ông thanh niên, mặc áo len quần len ra ngoài cộng thêm áo khoác.

Minh Xuân bình thường lượng vận động lớn, trên cơ bản toàn mặc quần vải sợi co giãn rồi trực tiếp mặc đồng phục vào, bên ngoài mặc thêm áo khoác.

Lúc không đi làm, cô ấy sẽ mặc áo len mà Lâm Tô Diệp đan cho, quần len cô ấy cũng không chịu mặc.

Cô ấy bảo:” Không lạnh.”

Cô ấy kéo Cố Mạnh Chiêu qua thuận tiện ngã lên giường: “Mau nằm xuống thử đi.”

Cố Mạnh Chiêu hoàn toàn chưa chuẩn bị cả thể xác lẫn tâm thần: “…”

Cô út nằm bên cạnh anh ta, sau đó kéo soạt cái chăn lên đắp lên người cả hai, gió quá lớn khiến Cố Mạnh Chiêu sặc, vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Cô út: “Thử ngủ chung một chăn xem có cảm giác gì đi.”

Cố Mạnh Chiêu nằm ở đó không dám nhúc nhích cái nào, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, không lạnh chút nào cả.

Còn chưa đăng ký kết hôn nữa, anh ta không thể chiếm lời của cô ấy, nhưng nếu cô ấy chiếm lời của anh ta… Cố Mạnh Chiêu nghĩ, mình có nên từ chối không?

Sự thật chứng minh anh ta nghĩ nhiều rồi, Minh Xuân thật sự chỉ đắp chung một cái chăn thôi.

Cô út quay đầu sang trái sang phải thử không gian, sau đó lại quay người sang trái lăn sang phải để thử, cuối cùng trở mình nằm đối diện với Cố Mạnh Chiêu.

Cô ấy cười bảo: “Chị dâu nói ngủ chung không thể luôn nhích tới nhích lui, bằng không giữa hai người sẽ có khe hở, gió lùa vào, chị ấy sợ lạnh.”

Trước đây Tiết Minh Dực không ở nhà, cô ấy ngủ chung một phòng với chị dâu và Toa Toa.

Mùa đông lạnh, ba người bọn họ đắp chung một chăn.

Chị dâu nói trên người cô ấy và Toa Toa ấm giống như hai cái lò sưởi, cũng thích ngủ chung chăn với bọn họ.

Cô ấy nhìn Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, lông mi của anh thật dài.”

Cố Mạnh Chiêu chớp mắt, quay người nằm đối diện với Minh Xuân: “Minh Xuân, của em cũng rất dài.”

Cô út: “Nằm như vậy cũng thú vị nhỉ.”

Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười: “Vậy em có muốn nằm như vậy với người khác không?” Anh ta bổ sung một câu: “Ngoại trừ đám người chị dâu ra.”

Cô út: “Không muốn, em chỉ muốn nằm như vậy với anh thôi, anh kể chuyện xưa cho em nghe đi.”

Hiện giờ Cố Mạnh Chiêu muốn kể chuyện xưa cho cô ấy cũng là hạ bút thành văn, không cần nghĩ ngợi một chút nào cả.

Chưa đến một lúc hai người đã ngủ mất.

Đợi bọn họ tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Cô út ngồi bật dậy: “Á, mau một chút, phải về nhà, chị dâu đang đợi chúng ta ăn cơm.”

Cô ấy cuộn gọn quần áo đã thay ra của mình, còn kêu Cố Mạnh Chiêu nhanh một chút.

Một giấc ngủ này của Cố Mạnh Chiêu vô cùng ngon, còn mơ một giấc thật đẹp, lúc này vẫn còn hơi buồn ngủ.

Bình Luận (0)
Comment